(Thích Tánh Tuệ)
Cái tôi thường thấy tổn thương
Khi đời chê bai, xúc phạm
Mặc kệ, cứ để nó buồn
Đừng trốn chạy, đừng đeo bám
Những khi được người tán thán
Cái tôi sung sướng ngẩng đầu
Biết - vui nào rồi cũng cạn
Bao làn sóng cả chìm sâu
Tổn thương hay niềm hạnh phúc
Từng đợt sóng vùng biển dâu
Đến đi giữa miền tâm thức
Rồi mây theo nước qua cầu
Hãy trả sóng về cho biển
Trả buồn lại bởi niềm vui
Lặng ngắm dòng sông tĩnh tại
Mặc tình hoa rác nổi trôi
Đâu có cái “tôi giải thoát”
Giải thoát chính “lìa cái tôi”
Nhìn sâu vào lòng sinh, diệt
Gặp lại bình yên muôn đời
Khi đời chê bai, xúc phạm
Mặc kệ, cứ để nó buồn
Đừng trốn chạy, đừng đeo bám
Những khi được người tán thán
Cái tôi sung sướng ngẩng đầu
Biết - vui nào rồi cũng cạn
Bao làn sóng cả chìm sâu
Tổn thương hay niềm hạnh phúc
Từng đợt sóng vùng biển dâu
Đến đi giữa miền tâm thức
Rồi mây theo nước qua cầu
Hãy trả sóng về cho biển
Trả buồn lại bởi niềm vui
Lặng ngắm dòng sông tĩnh tại
Mặc tình hoa rác nổi trôi
Đâu có cái “tôi giải thoát”
Giải thoát chính “lìa cái tôi”
Nhìn sâu vào lòng sinh, diệt
Gặp lại bình yên muôn đời
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét