- Lời kinh trong lòng bàn tay
- Vô Thường
- Vô Thường
Khi nhận thấy cuộc sống vô thường, khi nhận ra kiếp người không bền chắc, ngay lúc đó, nhất định sẽ phải buồn rất nhiều. Buồn vì ngoài kia mong manh, buồn vì bản thân mình tạm bợ. Nhưng ngày mai, kẻ đó không còn bị những mong manh mất mát đổi thay làm khổ, không còn bị những cuộc chia ly sinh tử băm nát lòng mình. Không ai phải buồn nhiều khi đã sớm biết bản chất của vấn đề vốn như vậy.
Khi nhận thấy cuộc sống không là vô thường, khi nghĩ biết kiếp người rất bền chắc, kẻ đó nhất định sẽ vui, vì ngoài kia sẽ không đổi thay, và phía trước của mình và những người mình yêu thương còn dài lâu lắm. Nhưng ngày mai, kẻ đó nhất định sẽ bị những mất mát đổi thay làm khổ, bị những cuộc chia ly tử sinh đè nặng lòng mình. Người ta phải buồn nhiều bởi những nỗi đau ập đến mà họ không thể ngờ.
Có những nỗi buồn là cần thiết để kết thúc những nỗi buồn to lớn hơn. Nên nhìn thấy cuộc sống vô thường không phải là bi quan, nhận ra kiếp người không bền chắc cũng chẳng phải là bi quan, mà là để lòng bình thản trước những biến cố ngày mai.
Khi không biết niềm vui vun đắp từ những điều phù phiếm vô thường sẽ mau chóng theo thời gian tàn phai, kẻ đó ngày ngày vẫn theo đuổi hàng triệu thứ mong manh, rồi chiều phải để tất cả lại phía sau, cố bao nhiêu cũng không còn giữ lại được.
Khi nhận ra kiếp người không bền chắc, người ta sẽ thôi cố chăm chút cho tấm thân tứ đại này thật đẹp mà chỉ cố sống cho những điều thật đẹp, thôi cố chăm chút cho tấm thân tứ đại này sống qua sống qua trăm năm, mà chỉ cố làm những việc để trăm năm sau vẫn còn, thôi thương người bằng tình thương hư ảo, chỉ thương người bằng tình thương qua được trăm năm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét