(Thích Tánh Tuệ)
Khổ ưu mới gọi nhân sinh kiếp người
Đổi thay mới gọi cuộc đời
Khóc cười mới gọi luân hồi nhục vinh
Thăng trầm mới gọi điêu linh
Mệt nhoài mới gọi ba sinh nổi chìm
Tự tri mới gọi biết mình
Vô tri mới gọi hữu tình đắm say
Trót mang lấy mảnh hình hài
Đời là rứa đó đắng cay làm gì
Buồn nhiều, sự chẳng khác chi
Lo nhiều, đánh mất lưu ly hiện tiền
Đảo điên mới gọi là tiền
Mê lầm mới gọi truân chuyên cõi tình
Chỉ vì là phận chúng sinh
Còn ôm giấc mộng vô minh ngủ dài
Nhọc nhằn mới gọi trần ai
Thú đau thương hẹn lai rai với sầu
Không ưng phủi áo qua cầu
Chưa cam thì khổ chớ hầu bỏ tha
Hiểu chăng đây là cõi ta bà
Khổ đau, Hạnh phúc, vốn là bạn thân ?
Ngày nao về lại nguồn Chân
Mới mong giã biệt gian truân cuộc đời
Thì thôi, chấp nhận mỉm cười
Bao dung tâm lượng cho đời rộng thêm
Ngồi yên giữa cuộc lênh đênh
Biết đâu vượt thoát hai bên vui, buồn
Để lòng ngát một làn hương
Từ miền cố quận Chân Thường thoảng qua ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét