(Thích Tánh Tuệ)
Giọt nước mắt hỏi thầm ngọn sóng
Bạn và tôi cùng vị mặn giống nhau
Bạn hạnh phúc vỗ về trên bãi cát
Kiếp đời tôi … nhỏ xuống ... cõi lòng đau
Vì là sóng, tôi xóa nhòa tất cả
Bao đau thương cùng trăn trở muộn phiền
Bạn rơi rớt bên ngoài, trong giữ lại
Nên xuân về hồn vẫn cứ đông miên
Tuy chúng ta có cùng nhau vị mặn
Song, cách mình đón nhận chuyện khác nhau
Đời bể khổ ta có quyền không khổ
Biết bỏ, buông, ... tôi vượt thoát u sầu
Vì hi vọng đã nhuốm màu tuyệt vọng
Vì sum vầy đã ẩn dấu chia xa
Vì thần tượng nên một ngày vỡ mộng
Vì mãi tìm nên hạnh phúc chẳng nhìn ra
Đời lắm lúc không như mình mong đợi
Ước mơ nhiều, hiện thực được bao nhiêu
Bạn cứ mãi xây lâu đài trên cát
Rồi rưng rưng những mất mát trong chiều
Giọt nước mắt thân hình tuy rất nhỏ
Nhưng nỗi niềm có thể ví trùng dương
Và đợt sóng, thân hình tuy vĩ đại
Mối đau đời nhỏ bé tợ như sương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét