V
ô

Ư
u




Loài hoa che chở nhân tâm
Đón chào Đức Phật, mẹ cầm nhánh hoa
Oai nghiêm voi trắng sáu ngà
Giấc mơ tạ thế trãi hoa sen vàng

Vô Thường bước xuống nhân gian
Ưu Đàm hoa trổ hiện thân ái tình
Sứ điệp của vạn niềm tin
Tôn vinh nhan sắc huyền linh nữ thần

Đóa Vô Ưu trổ nhọc nhằn
Chờ tay thiếu nữ họa hoằn khai hoa
Cảm linh thanh khiết an hòa
Thiện nhân dưới cội Sala ... nguyện cầu !


Bỏ lại bên đời

- Thích Tánh Tuệ

Chẳng phải chuyện ta, chuyện của đời
Giàu, sang, xấu, đẹp ... khắp muôn nơi
Dở, hay, phải, trái trong thiên hạ
Vướng mắc ... bao giờ tâm thảnh thơi ?

Lấy, bỏ, ghét, thương ... chuyện của người
Chung tình hay sống bạc như vôi
Kẻ theo chân Chúa, người theo Phật
Xem lại ... không là chuyện của tôi

Ngẫm ... trăm năm trước ta chưa có
Vẫn nhấp nhô đời ... sóng khổ vui
Trần gian tám gió không ngừng thổi
Bản chất nhân hoàn mãi thế thôi

Chuyện của tương lai, chuyện đất trời
Âu sầu, lo nghĩ ... sống không vui
Đường đời vốn dĩ không bằng phẳng
Chấp nhận vô thường ... sống nhẹ lơi

Chẳng phải chuyện ta, khéo biết ... lờ
Sự đời sai, đúng ... rối vò tơ
Lắm khi càng gỡ càng thêm rối
Sinh tử, về lo một ván cờ

Thôi nhé, vẫy chào những được thua
Lao xao trần mộng đã bao mùa
“Bốn nơi quán niệm” nay nhìn lại
Để biết Tâm này đã ... sáng chưa



Pháp ngữ (6)

- Hòa Thượng Tuyên Hóa



Nếu bạn hiểu (giác ngộ) thì chuyện gì cũng là ý của tổ sư. Nếu bạn không hiểu thì chuyện gì cũng tức tối, nóng giận.

Một lần thôi

- Lê Trần Nguyễn



Ngước mặt nhìn đời, một lần thôi tôi muốn ngước mặt nhìn đời
Nhìn xem những bon chen, nhìn xem những phận hèn
Giàu sang quên nhân nghĩa, nghèo không giữ lấy lề
Lòng còn nhiều ham muốn, đời còn lắm đổi thay

Hỏi lại cuộc đời, một lần thôi tôi muốn hỏi lại cuộc đời
Người vui thú say mê, người vất vả ê chề
Tình yêu ai mua bán ? Tình thương ai góp nhặt ?
Tiền nào người thay đổi ? Tình nào người đảo điên ?

Một lần được sống
Và một lần phải chết
Thế gian ai cũng thường, có mang theo được gì
May thì chỉ còn được ở vài người niềm thương tiếc

Trả lại tình đời, một lần thôi tôi xin trả lại tình đời
Mừng chi chút công danh ? Buồn chi khi khốn cùng ?
Đời hơn - thua - ganh - ghét. Đời hợp - tan - khóc - cười
Tuổi người rồi qua hết, tiễn biệt một lần thôi

Trả lại tình đời một lần thôi tôi xin trả lại tình đời
Đừng ham chút công danh ! Đừng lo khi khốn cùng !
Gặp nhau trong tiếng hát, gần nhau bên chén rượu
Bạn bè còn thương mất, tiễn biệt một lần thôi

Đời hơn - thua - ganh - ghét. Đời hợp - tan - khóc - cười
Tuổi người rồi qua hết, tiễn biệt một lần thôi

Khó khăn rồi sẽ qua đi

- Sưu tầm



KHÓ KHĂN RỒI SẼ QUA ĐI, giống như cơn mưa ngoài cửa sổ, có tầm tã cỡ nào rồi cuối cùng cũng sẽ trời-quang-mây-tạnh.

Sống thiền (3)

- Thiền sư Viên Minh



Khi đi là trọn vẹn tỉnh thức biết rõ đang đi. Cũng vậy biết mình trong mọi hành động, trong mọi cảm giác, cảm xúc, trong mọi trạng thái hoặc thái độ nội tâm, trong mọi sự tương giao hoặc mối quan hệ với pháp. Biết lúc nào cần thận trọng chú tâm quan sát, lúc nào chỉ cần trở về trọn vẹn tỉnh thức. Lúc nào đối pháp tâm vẫn trong lành định tĩnh sáng suốt, lúc nào buông ra để tâm trở về với bản chất rỗng lặng trong sáng nơi chính nó. Đó là tất cả giới định tuệ tự tánh có sẵn, sẽ ứng ra tùy mọi trường hợp. Cho nên khi pháp đến thì tâm tự ứng, khi pháp đi thì tâm trở về rỗng lặng như hư không. Cụ thể như bây giờ nghe chuông báo đến giờ ăn sáng, hết giờ trà đạo, thì Thầy nhìn xuống xem dép ở đâu, đưa chân xuống, mang dép vào, đứng dậy đi … mỗi mỗi đều rõ ràng là tu chứ có tu gì nghiêm trọng quá đâu. Chỉ cần nghiêm túc, không cần nghiêm trọng.

Danh ngôn (99)

- Hiền sĩ truyện



Sắc đẹp không nhiễm thì không ô uế, tiền tài không tham thì không bị hại, rượu chè không ham thì không nghiện.

Dù trái tim đầy sẹo và luôn thất bại ...

- Theo Brightside
- Lê Anh, Thủy Linh (biên dịch)



Có người ví cuộc đời giống như một bản nhạc, có những nốt trầm nốt bổng, có những khó khăn thử thách và hạnh phúc ngọt ngào. Chúng ta thường vui mừng khi điều tốt lành đến và buồn rầu khi biến cố xảy ra. Nhưng dù bạn đang ở khúc nhạc nào trên con đường đời, hãy dành một chút thời gian đọc những dòng sâu sắc dưới đây để yên bình đối diện với cuộc sống hơn …

Cho dù bạn có phải trải qua những giai đoạn tồi tệ, tới mức bạn cảm thấy như cả thế giới đang chống lại mình thì bạn vẫn phải thức dậy vào sáng hôm sau. Bạn vẫn phải sống, vẫn làm những việc mà bạn phải làm và tìm cách đối mặt, giải quyết những khó khăn đó. Sau tất cả, bạn nhận ra rằng mức độ khó khăn của một vấn đề không nằm ở bản thân nó mà nằm ở cách bạn đón nhận, và thái độ của bạn đối với vấn đề ấy như thế nào. Nhà văn Marc Chernoff đã gợi ý chúng ta nên ghi nhớ tám điều sau đây mỗi khi đối diện với những khó khăn, thử thách trong cuộc sống.


1. ĐAU KHỔ LÀ MỘT PHẦN TRONG QUÁ TRÌNH TRƯỞNG THÀNH

Đôi khi một cánh cửa nào đó đóng lại bởi vì đã đến lúc bạn phải tiếp tục tiến về phía trước để khám phá và mở ra những cánh cửa khác. Nếu chúng ta nhìn nhận một cách khách quan thì đó thực chất là một việc rất tốt. Chúng ta thường có xu hướng đứng yên trong vùng an toàn và không muốn thay đổi cho tới khi bị hoàn cảnh tác động, buộc chúng ta phải thay đổi. Bởi vậy, mỗi khi đối diện với khó khăn, thậm chí rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan thì mong bạn hãy nhớ rằng không có đau khổ nào xuất hiện một cách ngẫu nhiên. Chúng đều có mục đích và mang theo một thông điệp nào đó, và bằng cách đón nhận của bạn, bạn sẽ lựa chọn đó là thông điệp tích cực hay tiêu cực. Hãy ghi nhớ rằng khi bạn phải chiến đấu không có nghĩa là bạn đang thất bại. Những thành công vĩ đại thường đòi hỏi sự nỗ lực không ngừng nghỉ, sự kiên định vững vàng và thời gian. Hãy kiên nhẫn và lạc quan, trái ngọt nhất định sẽ đến với bạn dù có thể không phải ngay lập tức.

2. MỌI THỨ TRONG ĐỜI CHỈ LÀ TẠM BỢ

Trời có lúc nắng lúc mưa, và con người có lúc hạnh phúc, có khi khổ đau. Chẳng có điều gì là kéo dài mãi mãi, vậy nên nếu mọi việc đang suôn sẻ thuận lợi thì bạn hãy trân trọng và nỗ lực cống hiến hơn nữa. Nhưng nếu mọi việc trở nên tồi tệ thì bạn không nên quá lo lắng, vì cơn mưa nào rồi cũng sẽ tạnh và cơn bão nào rồi cũng sẽ tan. Mỗi khoảnh khắc đều đem đến cho bạn một cơ hội mới, một khởi đầu mới. Cứ mỗi giây trôi qua bạn lại có cơ hội thứ hai. Tất cả những gì bạn cần phải làm là kết thúc những phiền muộn và những gì đã qua, nắm bắt cơ hội đang đến và vận dụng nó một cách tốt nhất.

3. LO LẮNG và THAN PHIỀN KHÔNG THAY ĐỔI ĐƯỢC ĐIỀU GÌ

Những người phàn nàn càng nhiều thì càng khó thành công. Dù bạn thất bại không có nghĩa là mọi việc đã kết thúc, nó chỉ kết thúc khi bạn chẳng làm gì ngoài việc than phiền. Nếu bạn tin tưởng vào điều gì đó, hãy quyết tâm thực hiện nó tới cùng. Đừng để cái bóng của quá khứ phủ trùm lên những bậc thang dẫn tới tương lai tươi đẹp của bạn. Sống trong hiện tại mà than vãn về quá khứ sẽ chẳng phải là cách để có tương lai tốt đẹp hơn. Thay vào đó, bạn hãy bắt tay vào hành động. Hãy vận dụng những kiến thức đã tích lũy được để thay đổi cuộc sống của bạn. Đừng ngoảnh lại phía sau để đau khổ và hối tiếc. Hãy rút ra kinh nghiệm từ những thất bại và hãy nhớ rằng hạnh phúc thực sự chỉ đến khi bạn ngừng than vãn về những khó khăn, và những gì không đạt được.

4. NHỮNG VẾT SẸO TRONG TIM LÀ MINH CHỨNG CHO SỨC MẠNH và SỰ TRƯỞNG THÀNH CỦA BẠN

Đừng bao giờ cảm thấy xấu hổ với những vết sẹo cuộc sống đã gây ra cho bạn. Một vết sẹo có nghĩa là sự đau đớn đã qua đi và vết thương đã lành lại. Điều đó đồng nghĩa với việc bạn đã vượt qua được nỗi đau, học được những bài học hữu ích, trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn và đang tiến về phía trước. Mỗi vết sẹo chính là hình xăm của chiến thắng đáng tự hào. Đừng coi chúng là những điểm yếu của bạn, đừng để những vết sẹo biến bạn thành con tin hay phải sống trong sợ hãi và xấu hổ. Bạn không thể làm những vết sẹo của cuộc đời bạn biến mất, nhưng bạn hoàn toàn có thể thay đổi cách nhìn nhận, coi trọng chúng vì chúng chính là biểu tượng cho sức mạnh của bạn.

Rumi, một trong những nhà thơ vĩ đại nhất mọi thời đại đã từng nói rằng: “vết thương là nơi ánh sáng đi vào cơ thể bạn”, không có gì chân thực hơn cuộc sống thực tại, không có gì dạy bạn tốt hơn chính những trải nghiệm của bản thân bạn. Sau tất cả những đau khổ đã trải qua là một tâm hồn mạnh mẽ, kiên cường và can đảm. Những nhân vật vĩ đại trên thế giới này đều mang trên mình những “vết sẹo” cuộc đời. Hãy nhìn “vết sẹo” của bạn và tự nhủ rằng: “Đúng, tôi đã làm được ! Tôi vẫn đang sống, tôi đã vượt qua tất cả và những “vết sẹo” chính là minh chứng cho điều đó. Đó chính là cơ hội để tôi trở nên mạnh mẽ và trưởng thành hơn”.

5. MỖI CUỘC CHIẾN LÀ MỘT BƯỚC TIẾN VỀ PHÍA TRƯỚC

Trong cuộc sống, sự kiên nhẫn không phải là bị động chờ đợi, mà là khả năng giữ một thái độ lạc quan trong khi vẫn nỗ lực để đạt được mục tiêu. Do đó nếu bạn đang ấp ủ một ước mơ, hãy dành thời gian cho nó, kiên định đeo đuổi và đi trọn vẹn con đường ấy. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn dám bước ra khỏi vòng an toàn để thay đổi. Dù việc làm này có thể đảo lộn nhịp sống thường ngày, các mối quan hệ cá nhân, cuộc sống gia đình và bạn sẽ cảm thấy rất đơn độc, nhưng đơn độc một mình đôi khi lại là cơ hội để làm nên những điều vĩ đại. Nó cho bạn không gian riêng để suy nghĩ sâu sắc, để cân nhắc kỹ càng, và tĩnh tâm để tìm ra những điều thực sự quan trọng và có ý nghĩa với bạn. Vì thế, nếu bạn thực sự mong muốn điều gì, hãy cố gắng kiên định theo đuổi nó dù có gặp thất bại hay khó khăn. Bạn sẽ nhận ra rằng việc chiến đấu với khó khăn không phải là một phần trên con đường bạn đang đi mà bản thân nó chính là một con đường. Và con đường đó sẽ không khiến bạn phải hối hận khi đi tới cuối cùng mà sẽ giúp bạn SỐNG đúng nghĩa và hết mình.

6. THÁI ĐỘ TIÊU CỰC CỦA NGƯỜI KHÁC KHÔNG PHẢI LÀ VẤN ĐỀ CỦA BẠN

Hãy luôn duy trì thái độ tích cực và sự lạc quan ngay cả khi mọi thứ xung quanh bạn nhuốm màu tiêu cực ảm đạm. Hãy cứ luôn mỉm cười ngay cả khi người khác cố tình làm bạn bực bội và cảm thấy tồi tệ. Khi mọi người đối xử với bạn không tốt hay nói lời xấu về bạn, hãy bao dung và không tranh cãi với họ. Hãy giữ một trái tim nhân hậu và một cái đầu tỉnh táo để tập trung năng lượng và sự nhiệt tình của bạn cho những điều quan trọng. Đừng khiến sự đau khổ, bất bình của người khác làm bạn bất an hay thay đổi, đừng để những lời nói của người khác làm bạn muộn phiền. Thực tế, rất ít người làm điều gì đó vì người khác, phần lớn họ làm tất cả vì bản thân họ. Trên tất cả, đừng thay đổi chỉ để gây ấn tượng với người đã từng nói bạn không tốt, bạn có khuyết điểm này hay khuyết điểm kia. Hãy thay đổi vì bạn muốn trở thành một người tốt hơn, và phấn đấu vì tương lai tươi sáng hơn. Hãy tập trung vào bản thân mình, tự xem xét lại mình, đo lường mình theo những chuẩn mực đạo đức đúng đắn trước khi lo lắng xem người khác nghĩ gì về mình. Hãy gạt những chuyện thị phi sang một bên, mỗi người chỉ sống một lần trong đời. Đó là chân lý. Vì vậy hãy làm điều khiến mình hạnh phúc, và hãy vui cười cùng những người đã xuất hiện trong cuộc đời bạn.

7. ĐIỀU GÌ CẦN ĐẾN SẼ ĐẾN

Mạnh mẽ là khi bạn đang trong một tình huống thực sự ngặt nghèo, bạn có thể bật khóc và than phiền nhưng bạn lại lựa chọn mỉm cười và cảm ơn cuộc sống. Thực ra mỗi khó khăn, mỗi cuộc chiến mà bạn đối mặt đều ẩn chứa trong đó rất nhiều ý nghĩa và điều kì diệu, nhưng bạn phải mở rộng trái tim và trí óc mới tìm được chúng. Bạn không thể ép buộc sự việc xảy ra theo ý mình, bạn sẽ khiến bản thân phát điên và cảm thấy vô cùng mệt mỏi khi ngoan cố làm điều đó. Đôi lúc, bạn phải nhìn nhận mọi thứ một cách khách quan, hãy để sự việc như bản chất vốn có của nó. Cuối cùng, yêu đời, yêu cuộc sống chính là tin vào trực giác của bạn, nắm bắt cơ hội, tìm kiếm hạnh phúc chân thành, và học hỏi từ những trải nghiệm. Đó là một hành trình dài, và bạn phải gạt bỏ đi nỗi lo lắng, sự băn khoăn, và nghi ngờ về bản thân mình và con đường mình đang đi. Hãy cười khi gặp hoàn cảnh rối ren, hãy sống một cách lý trí tỉnh táo từng khoảnh khắc, và hãy trân trọng, tận hưởng cuộc sống. Có thể bạn sẽ không đến được nơi định đến, nhưng cuối cùng bạn sẽ đến được nơi chính xác bạn cần có mặt.

8. ĐIỀU TỐT NHẤT BẠN CÓ THỂ LÀM LÀ TIẾP TỤC VỮNG BƯỚC

Đừng e ngại việc phải bắt đầu lại cũng như cố gắng lại, yêu lại, sống lại và mơ ước lại. Đừng để một bài học đau thương làm trái tim trở nên chai sạn. Cuộc sống thường dạy bạn những bài học bổ ích nhất trong những hoàn cảnh tồi tệ nhất. Khi bạn cảm thấy muốn từ bỏ, hãy nhớ, đôi khi mọi việc sẽ diễn tiến theo cách rất tồi tệ trước khi chúng trở nên tốt đẹp hơn. Hãy sống đơn giản, yêu thương và quan tâm tới những người xung quanh bạn. Hãy nói những lời chân thành và làm việc chăm chỉ. Và nếu bạn có vấp ngã, thì hãy tiếp tục tiến lên và tiếp tục trưởng thành. Hạnh phúc không phải là sống một cuộc đời hoàn hảo, không gặp lo lắng hay muộn phiền, mà hạnh phúc chính là khi bạn có khả năng giải quyết những vấn đề mình gặp phải và luôn lạc quan, vui vẻ dù trong tình huống nào. Đừng cứ nghĩ mãi về những gì đã mất mà lãng quên đi những gì mình đang có và nỗ lực đạt được. Bởi vì những điều thuộc về bạn sẽ mãi ở bên bạn, và những thứ không thuộc về bạn sớm hay muộn cũng sẽ ra đi …

Thử sống cho nhau

- Thích Tánh Tuệ



Cứ thử gieo ai những muộn phiền
Chân về nghiêng bước, dạ không yên
Xốn xang như mắt vừa vương bụi
Biết nỗi buồn kia ta nhận riêng

Hãy thử trao ai chút dịu dàng
Hạ nồng sao ngỡ lúc thu sang
Mắt Từ đưa khắp trong trần thế
Ấm áp thay nghìn tiếng hỏi han

Nhắm mắt một lần, để lắng nghe
Nghe niềm đau ... trải khắp sơn khê
Nhiệm mầu giọt lệ tan thành khói
Đời đẹp từ khi sống vỗ về ...

Cứ thử ngồi gần bên cạnh nhau
Cùng khâu vá lại những cơn đau
Có khi, xa cách vì câm lặng
Lắm lúc ngôn lời chia hố sâu

Hãy thử cho nhau những nụ cười
Đất trời như mở lượng đầy vơi
Khi Thương và Hiểu tràn muôn lối
Cõi sống địa đàng, vui khắp nơi

Vạn vật, vạn sự đều là vô ngã, vô thường

- Thiên Ấn



Trong kinh Lăng Nghiêm có chép: “Nhân duyên hòa hợp, hư vọng hữu sinh, nhân duyên ly biệt, hư vọng hữu diệt”, nghĩa là các nhân duyên nhóm hợp giả dối sinh, các nhân duyên chia rẽ thì giả dối hoại diệt. Vậy đủ biết tất cả các pháp làm nhân duyên cho nhau, in tuồng là có, chứ không có tự tướng - tức “vô ngã”.

Nhân quả, luân hồi, khổ, không, vô thường, vô ngã,... đó là những thuật ngữ căn bản trong hệ thống giáo lý nhà Phật mà một người con Phật cần nắm được. Trong đó, “vô ngã” có lẽ cũng là một dấu chấm để dừng lại, một điểm sáng giúp ta soi rọi, thực tập và trải nghiệm. Cho nên mới nói: “vô ngã là con đường của nhận thức, vừa là con đường của cuộc cộng sinh”. Mỗi người con Phật cần hiểu rõ về nhận định trên, để đạt tới sự giác ngộ, giải thoát cho mình và người.

Trong kinh Lăng Nghiêm có chép: “Nhân duyên hòa hợp, hư vọng hữu sinh, nhân duyên ly biệt, hư vọng hữu diệt”, nghĩa là các nhân duyên nhóm hợp giả dối sinh, các nhân duyên chia rẽ thì giả dối hoại diệt. Vậy đủ biết tất cả các pháp làm nhân duyên cho nhau, in tuồng là có, chứ không có tự tướng - tức “vô ngã”.

Vạn vật trong vũ trụ đều theo định luật vô thường, không mãi ở yên một trạng thái nhất định nào mà luôn thay đổi từ trạng thái hình thành đến biến đổi rồi tan rã. Trong vô thường đều có nhân quả, có nghiệp báo, luân hồi. Vô là không, ngã là ta, tôi. Vậy, bản thể nhất định đã không, làm sao có tài sản của ta, vợ con của ta ? Vậy mà bao người mê lầm cho là có một thực thể, nên chấp vào những gì của ta rồi sinh ra ngã kiến. Không dừng lại đó, với thức phân biệt lại chấp vào những gì của pháp, ấy chính là chấp pháp. Nhưng thực chất không phải như vậy. Điển hình, con người được cấu tại từ một tổng thể của ngũ uẩn: sắc, thọ, tưởng, hành, thức. Hay nói cách khác thân này gồm sắc pháp và tâm pháp. Nói theo Quy Sơn Cảnh Sách của Đại Viên Thiền sư là: “phù nghiệp hệ thọ thân, vị miễn hình lụy, bẩm phụ mẫu chi vi thể, giả chúng duyên nhi cộng thành”.

Nghĩa là, nói đến sự thọ thân vì nghiệp lực, chưa ai tránh khỏi sự khổ lụy của hình hài. Thọ nhận từ tinh cha huyết mẹ, các duyên giả mà hợp thành. Cho nên, trong kinh Mi Tiên vấn đáp, đức vua Mi Lan Đà hỏi Tỳ-kheo Na Tiên: “Ngài có phải là Na Tiên không ?”, Tỳ-kheo Na Tiên đáp: “Cái thân của tôi đây, không phải là Na Tiên, do các duyên mà thành và vay mượn cái danh tạm gọi là Na Tiên chứ không phải là Na Tiên”. Ngoài ra điều giác ngộ thứ nhất của bậc đại nhân: “thế gian vô thường, quốc độ, nguy thúy, tứ đại khổ không, ngũ ấm vô ngã, sinh diệt biến dị, hư ngụy vô chủ”. Từ con người - như hạt cát giữa sa mạc, nhìn rộng ra thế gian này, quốc độ kia cũng đều biến đổi không ngừng, đều là vay mượn các duyên, đều là hư ngụy cả. Không chủ thể nhất định, hợp rồi tan, đến rồi đi.

“Các pháp đều do duyên sinh
Lại cũng do duyên diệt
Thầy tôi là Đức Phật
Thường giảng dạy như vậy”

Vừa là lời Phật dạy, cũng vừa là câu nói mà ngài Xá-lợi-phất khi chưa theo Đức Phật đã được nghe qua từ Tỳ-kheo Mã Thắng - một trong năm anh em Kiều Trần Như mà từ đó thông suốt được sự thành hoại của vũ trụ nhân sinh, dẫn đến giác ngộ chân lý, chứng thành đạo quả.

Thấy được “duyên sinh” không đâu xa mà chính ở ngay nơi mình, ngay nơi hơi thở ra vào. Hơi thở ra mà không hít vào thì đã qua đời khác. Thân người tồn tại được nhờ vay mượn nhiều thứ bên ngoài. Vũ trụ này cũng thế. Tất cả rồi cũng có ngày tan rã. Thực tướng của thế gian là vậy.

Đức Phật ra đời vì đại sự nhân duyên “khai thị chúng sinh ngộ nhập Phật tri kiến” - khai mở chỉ bày cho chúng sinh giác ngộ đi vào và sống được với tri kiến của Như Lai. Đức Thiện Thệ lập ra nhiều phương tiện pháp môn, nhằm mục đích giúp chúng sinh nương tựa tu tập để chuyển vọng thức phân biệt thành Đại Viên Cảnh Trí. Thấy biết đúng với nhận thức từ vô ngã, tức là đồng nghĩa với sống có trí tuệ.

Thiền sư Mục Châu có người đệ tử làm quan đại phu. Ngày kia người đệ tử đến muộn, sư hỏi vì sao, người đệ tử trả lời:

- Con xem người kia cưỡi ngựa đánh cầu.

- Người ta có mệt không ?

- Bạch thầy, mệt.

- Ngựa có mệt không ?

- Bạch thầy, mệt.

- Còn cây cột trụ kia cũng mệt chứ ?

Câu hỏi bất thần khiến quan đại phu khựng lại không biết trả lời. Đêm ấy về nhà ông thức suốt. Gần sáng ông chợt ngộ ra và vội chạy đến chỗ của Thiền sư. Thiền sư hỏi lại, ông trả lời: “Bạch thầy, mệt !”.

Câu chuyện trên ý muốn nói đến tính duyên khởi thông dung với vạn pháp mà nghiệp thức chúng sinh không thể nhận thấy.

“Nhất thiết tâm duy tâm, vạn pháp duy thức” - Thế giới xung quanh vốn ảnh hưởng được tạo ra bởi một cái tôi. Mọi ý thức của con người tác động vào thế giới đều phản hồi lại chính mình. Nếu không hiểu gì về lý duyên sinh, chỉ lo cấu xé, thâu gom, đấu tranh từ thế giới bên ngoài thì vô tình chúng ta lại là người tự phá hoại bản thân. Đau thương và bất hạnh càng nhiều. Chính vì đó, vì ta không thấy được sự tương quan của ta với môi trường - ảnh hưởng được tạo ra bởi thiện ác trong chính ta.

Xét về phương diện của luật tạng, ta thấy rõ hơn về đời sống sinh hoạt của các thầy Tỳ-kheo thời ấy. Đức Thế Tôn từ bi, lân mẫn đã chỉ dẫn cặn kẽ, không được phun khạc đàm dãi nơi đất trống, không được chặt phá, bứt bỏ cây tươi, nuôi rận trong ống tre .v.v.v... luôn yêu thiên nhiên và bảo vệ môi trường. Chỉ với nếp sống đơn giản và bình dị ấy, người tu sĩ Phật giáo cũng đã làm giàu làm đẹp cho quê hương, đem lại sự bình yên cho đất nước. Lòng từ vô lượng, trí tuệ vô biên trong Tăng đoàn chính là hiểu được lý duyên sinh của tinh thần vô ngã “trong mặt tôi có gương mặt anh”, mình vui người cũng vui, mình yêu thiên nhiên thì thiên nhiên cũng yêu mình, không xem thường lợi ích đóng góp của một pháp nào. Tất cả đều trùng trùng duyên khởi.

Thời đại văn minh hôm nay, nền công nghệ tiên tiến đưa đến cho con người một cuộc sống vật chất khá đầy đủ với nhiều tiện nghi trong cuộc sống. Cũng vì vật chất mà con người chạy theo tiền tài, danh vọng, địa vị,... không ngừng đưa bản ngã của mình lên cao, vì lợi nhuận cá nhân đã sản xuất những sản phẩm gây hại cho cộng đồng, công ty xí nghiệp, nhà máy mọc lên ngày càng nhiều đồng nghĩa với ô nhiễm môi trường từ chất thải công nghiệp, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe con người. Trái đất ngày một nóng lên, tầng Ozon bị ảnh hưởng, những dòng sông đã thay màu, những cánh rừng thưa thớt, trơ trụi. Đó chính là hậu quả của tham sân si, của nhận thức quá thấp về mối quan hệ xã hội, không thấy được lý duyên sinh của tinh thần vô ngã.

Hiểu thuộc về trí óc. Thương thuộc về con tim. Khi Hiểu-Thương hòa điệu sẽ biểu hiện đầy đủ ý nghĩa của cuộc sống. Vũ trụ hiện hữu với sự vận hành điều hòa giữa ngày - đêm, xuân - hạ - thu - đông. Nếu sự vận hành không điều hòa sẽ xảy ra thiên tai. Con người sống mà không hiểu về giáo lý vô ngã, lý trí và tình cảm không quân bình sẽ dẫn đến bất an, xung đột, khổ não.

Đạo Phật có mặt trên thế gian này đã trên 2500 lịch sử. Vô ngã là pháp ấn quan trọng trong Tam pháp ấn, không những xác định chánh pháp còn mang tính đặc thù của giáo lý. Sống với vô ngã tức là nhận thức đầu tiên không đâu xa ngay nơi thân tâm của mình. Quán chiếu, xét soi cho kỹ từng sát-na sinh diệt, thấy được bản chất vô thường, vay mượn của thân người để không làm tù nhân cho tham ái hay nô lệ cho dục vọng điên cuồng phát khởi từ tham, sân, si.

Dưới ánh sáng Phật pháp và lòng từ vô lượng, trí tuệ vô biên của Đức Thế Tôn, người con Phật chúng ta cô gắng quay về trui rèn giới – định – tuệ để mỗi ngày có được cái thấy biết của trí tuệ bát nhã. Từ đó “thị chư pháp không tướng, bất sinh, bất diệt, bất cấu, bất tịnh,...”, tâm rỗng rang “vô quái ngại”, lý chân của vô ngã hiển bày, đem an lạc của tự thân hòa vào cõi đời ngũ trược ác thế, cho sen tâm tỏa ngàn hương dịu mát ...

D.P.A (13)

- Sưu tầm

Tuyết sương đất khách đã nhiều
Sợ sao sợi khói lam chiều yêu thương
Quê nhà vời vợi viễn phương
Chiều nay có kẻ nhìn sương gió buồn



Pháp ngữ (5)

- Hòa Thượng Tuyên Hóa



Là đệ tử của Phật, mình phải cẩn thận chuyện nhân quả, chớ tùy tiện hủy báng, chửi rủa người khác.

Hạnh phúc là gì sau mỗi buổi sáng thức dậy ?

- Nhật Hạ



Nếu buổi sáng thức dậy, bạn thấy vẫn khoẻ mạnh, bạn là người may mắn hơn rất nhiều người khác đang phải chịu cảnh ốm đau bệnh tật trong bệnh viện với bốn bề là một màu trắng mênh mông, càng nhìn càng cảm thấy vô định.

Nếu buổi sáng thức dậy, bạn không phải chịu cảnh bom rơi đạn lạc hay trải qua nỗi khổ cực trong tù, không phải chịu những đau khổ do bị tra tấn hoặc đói khát, bạn đã không thuộc về con số 500 triệu người đang phải chịu đựng như vậy trên thế giới này.

Nếu buổi sáng thức dậy, bạn vẫn có một mái nhà để che mưa, che nắng, một chốn nghỉ ngơi thì bạn đang là người đầy đủ hơn rất nhiều người khác trên thế giới.

Nếu buổi sáng thức dậy, bạn thấy cha mẹ bạn vẫn còn sống cùng bạn, bạn là người thực sự may mắn trên cuộc đời này.

Nếu với mỗi bước chân bước đi trên con đường đời, bạn biết ngẩng cao đầu với nụ cười trên môi, bạn biết bày tỏ lòng cảm ơn với tình cảm chân thành, biết lắng nghe và dám nói lời xin lỗi, bạn đang là người hạnh phúc vì đa số mọi người đều có thể làm như vậy nhưng họ lại không làm.

Nếu bạn nhận thấy mình còn có thể biết khóc, biết cảm thông với mọi người, biết siết chặt tay biểu lộ cảm xúc, sẵn lòng trao ánh mắt động viên khích lệ,… bạn đang là người may mắn vì sở hữu những phương thuốc nhiệm mầu nhất làm giảm đi sự đau khổ của con người.

Nếu bạn còn có thể đọc được những dòng chữ này ở đây, hẳn bạn đang cảm nhận mình đã và đang là một trong những người may mắn nhất. Bạn sẽ nhận ra ý nghĩa của cuộc sống từ những điều trên, bạn sẽ biết nâng niu và quí trọng những gì bạn đang có. Vậy nên hãy sẵn lòng cùng chia sẻ những điều tốt đẹp nhất với mọi người xung quanh.

Tâm là một mảnh ruộng, niềm vui tự mình trồng

- Thiện Sinh biên dịch



Một người sống có vui vẻ hay không, hạnh phúc hay không, then chốt là nằm ở tâm của bạn chứ không phải thân thể của bạn – những thứ mà bạn được và mất mỗi ngày. Quyết định tâm trạng của chúng ta vốn không phải là người khác, mà là chính bản thân chúng ta.

Tâm của mỗi một người tựa như một mảnh ruộng, gieo nhân lành, vậy nên sẽ thu được quả lành, gieo nhân xấu, vậy sẽ thu được quả xấu. Nếu bạn có thể vui vẻ mà sống trọn mỗi một ngày của bạn, khiến cho sinh mệnh của bạn tự nhiên khỏe mạnh giống như cây cỏ ngoài đồng, hoặc tỏa hương, nở rộ giống như những đóa hoa, thế thì, toàn bộ giới tự nhiên đều sẽ chúc mừng bạn. Thậm chí, Thượng Đế cũng đều sẽ đến chúc mừng bạn. Đúng là như vậy đấy. Bởi vì vui vẻ có thể khiến con người ta trở nên duyên dáng xinh đẹp, còn thù hận, oán trách và đau khổ lại chỉ có thể khiến con người ta trở nên xấu xí hơn mà thôi.

Tướng do tâm sinh, nụ cười chính là một mặt gương sáng của tâm hồn, chiếu rọi hết thảy hạt giống được gieo trồng trong tâm. Nếu như trong tâm bạn là hạt giống vui vẻ, thế thì quả được trổ ra nhất định là nụ cười. Nếu như trong tâm bạn là hạt giống đau khổ, thế thì quả được trổ ra nhất định là nỗi đau thương. Nếu như trong tâm bạn là hạt giống trách móc, thế thì quả được trổ ra nhất định là nỗi oán hận. Nếu như trong tâm bạn chứa đầy tình thương, thế thì quả được trổ ra nhất định là lòng khoan dung. Nếu như trong tâm bạn có tà ác, thế thì quả được trổ ra nhất định là sự sa ngã trụy lạc.

Có một câu nói: “Chúng ta không thể thay đổi được thời tiết, nhưng chúng ta có thể thay đổi được tâm trạng”, bạn không cần phải cảm thấy phiền não bởi trời lúc nào cũng mưa, bởi vì trời mưa chúng ta có thể không cần phải đi tránh nắng, bạn cũng không cần phải lo lắng bởi cái nắng cháy da, bởi vì ánh mặt trời sáng rực sẽ không khiến bạn dẫm phải vũng bùn lầy.

Lặng nghe tim mình lên tiếng

- Thích Tánh Tuệ



Mỗi người chỉ một trái tim
Nhưng có hai tâm: nhĩ, thất
Một tâm chứa đựng niềm vui
Một tâm muộn phiền giấu cất

Khi vui, nếu cười lớn tiếng
Sẽ đánh thức buồn bên kia
Lúc buồn, nếu tràn mưa lệ
Niềm vui nghẹn lối không về

Mỗi người chỉ một trái tim
Nửa mỏi mệt đời cơm áo
Nửa nặng chấp mê ... phiền não
Khiến tim tiều tụy tháng ngày

Sống hiểu điều chi là nặng
Thì mới biết ... nhẹ nhàng buông
Sống hiểu nguồn tâm bình lặng
Tim này mới thoát đau thương

Đừng tưởng cuộc đời vĩnh viễn
Thật ra, ngắn đến ... không ngờ
Đoái nhìn con tim bé bỏng
Làm việc suốt 24 giờ …

Hãy sống như hoa mùa Hạ
Lìa đời tựa lá mùa Thu
Nhân sinh ... thoảng làn gió vội
Đừng nhốt tim trong ngục tù

Sống thiền (2)

- Thiền sư Ajahn Chah



Thời gian chính là hơi thở trong hiện tại của ta. Bạn nói là bạn quá bận rộn để thực tập thiền. Bạn có thời gian để thở không ? Thiền chính là hơi thở. Tại sao bạn có thì giờ để thở mà lại không có thì giờ để thiền ? Hơi thở là thiết yếu cho đời sống. Nếu bạn thấy rằng tu tập Phật pháp là thiết yếu trong cuộc đời, bạn sẽ thấy hơi thở và tu tập Phật pháp là quan trọng như nhau.

Pháp không ở xa chúng ta, mà ở ngay nơi chúng ta. Pháp không phải là về những bậc thánh nhân trên thiên đàng hay những gì tương tự như vậy. Mà Pháp chỉ là về chúng ta, về những gì chúng ta đang làm, ngay bây giờ. Hãy tự quan sát mình. Đôi khi ta thấy vui, đôi khi thấy khổ, khi thấy thoải mái, khi lại thấy đau đớn … đó chính là Pháp vậy. Bạn có thấy được như vậy không ?

Danh ngôn (98)

- Mạnh Tử



Con hiếu thảo phụng sự cha mẹ là: lúc ở với cha mẹ thì tôn kính rất mực, khi nuôi dưỡng cha mẹ thì vui vẻ rất mực, khi cha mẹ bệnh thì lo lắng rất mực, khi cha mẹ mất thì thương xót rất mực, khi cúng tế cha mẹ thì trang nghiêm rất mực.

Nguyên Tiêu

- H.C.M

Rằm xuân lồng lộng trăng xuân
Sông xuân nước lẫn màu trời thêm xuân ...



Mười quý nhân đã gặp thì đừng bao giờ để mát trong cuộc đời

- Sưu tầm



Có rất nhiều kinh nghiệm của người xưa để lại cho con cháu vẫn luôn hữu ích và đúng đắn cho đến tận bây giờ. Và một trong số đó là cách chọn người thân cận để đem lại cho cuộc sống của chúng ta những điều tốt đẹp nhất.

1. NGƯỜI SẴN SÀNG ỦNG HỘ BẠN VÔ ĐIỀU KIỆN

Trong cuộc sống, chúng ta luôn cần có niềm tin, hy vọng để tiến về phía trước dù có khó khăn gì. Nếu có một người sẵn lòng ủng hộ bạn vô điều kiện, thì đó chính là quý nhân đầu tiên mà bạn phải trân trọng. Người ấy giúp đỡ bạn chẳng vì một lý do gì cả, chỉ đơn giản họ nghĩ đến bạn, tin tưởng và yêu quý bạn. Quý nhân này giống như tri kỷ của bạn vậy.

2. NGƯỜI DÀNH THỜI GIAN “NÓI CHUYỆN TÀO LAO” VỚI BẠN

Chỉ khi xem bạn là người thân thiết và đáng tin cậy thì họ mới nói những chuyện “tào lao thiên địa” không đầu không cuối với bạn. Họ không bàn chuyện lớn lao mà đóng góp cho bạn những ý kiến từ nhỏ nhất để bạn tốt lên, hoàn thiện bản thân hơn nữa. Bạn không nên nhầm họ với những người chỉ biết nói toàn thứ linh tinh, mở miệng ra là chê trách bạn không mang tính xây dựng. Hãy phân biệt đúng đắn và giữ người quý nhân nên giữ bạn nhé.

3. NGƯỜI CHIA SẺ GIAN KHỔ VỚI BẠN

Người rời xa khi bạn thất bại và tìm đến khi bạn thành công chỉ là những kẻ vụ lợi, cơ hội. Người sẵn sàng chia sẻ mọi thứ với bạn để vượt qua khó khăn chính là quý nhân mà bạn cần gìn giữ. Số này không nhiều đâu nên bạn cần phải thực sự trân trọng.

4. NGƯỜI SẴN SÀNG CHỈ DẠY VÀ ĐỀ BẠT BẠN

Người biết ưu điểm của bạn, đồng thời cũng hiểu rõ nhược điểm của bạn, có thể chỉ dạy, đề bạt bạn, đó chính là quý nhân mà bạn phải biết ơn. Bạn cũng có thể là quý nhân của ai đó nếu bạn quan tâm và để ý đến cuộc sống của họ, chỉ bảo họ việc làm đúng, làm sai. Cuộc sống luôn công bằng, khi bạn làm việc tốt cho người khác, bạn sẽ nhận được đền đáp xứng đáng.

5. NGƯỜI ỦNG HỘ ĐAM MÊ CỦA BẠN

Bản thân mỗi chúng ta, ai cũng có đam mê riêng của mình. Nếu có ai đó giúp bạn định hướng đam mê đúng cách thì đó chính là quý nhân của bạn. Có một số người biết bạn có khả năng, khát vọng theo đuổi đam mê nhưng lại không ủng hộ bạn thì đó không phải quý nhân mà chỉ là kẻ ghen tị với năng lực của bạn mà thôi.

6. NGƯỜI NGUYỆN TRỞ THÀNH TẤM GƯƠNG CHO BẠN

Tấm gương của bạn chắc chắn phải là một người thông minh, tài giỏi hay có điểm nổi bật nào đó khiến bạn khâm phục. Họ thường khiêm tốn và có thực lực xứng đáng để bạn học hỏi. Có thể họ không trực tiếp chỉ dạy bạn nhưng họ có ảnh hưởng đến suy nghĩ, việc làm tích cực của bạn thì đó cũng được coi là một quý nhân mà bạn nên trân trọng.

7. NGƯỜI LUÔN GIỮ LỜI HỨA

Họ tạo cho bạn lòng tin và có trách nhiệm với những gì mình nói ra. Vì vậy, khi thật lòng làm bạn với những người này, bạn cũng phải giữ lời hứa của mình cẩn thận. Từ đó, tính cách của bạn cũng dần hoàn thiện hơn. Người tuân thủ lời hứa, giữ chữ tín sẽ luôn được tôn trọng. Họ chính là quý nhân của bạn.

8. NGƯỜI LUÔN TIN TƯỞNG VÀ KHÔNG BAO GIỜ BỎ RƠI BẠN

Nếu bạn gặp được người sẵn sàng đặt lòng tin vào bạn, không bao giờ bỏ rơi bạn trong bất kỳ hoàn cảnh nào thì đó chính là quý nhân mà bạn cần trân trọng. Người luôn tin tưởng và ở bên bạn sẽ cho bạn động lực và sức mạnh rất lớn. Đôi khi, cho dù năng lực của bạn không cao nhưng nhờ sự tin tưởng của người khác bạn vẫn có thể trở thành người xuất chúng. Bạn sẽ mạnh mẽ và thành công hơn khi có người luôn ủng hộ.

9. NGƯỜI SẴN SÀNG TỨC GIẬN KHI BẠN LÀM ĐIỀU SAI TRÁI

Họ tức giận với bạn có nghĩa là họ quan tâm đến bạn, không muốn bạn làm những việc sai trái. Điều này giúp bạn nhận ra sai lầm của mình để sửa chữa, để tốt đẹp lên. Nếu một người nhìn thấy bạn sai mà bỏ mặc bạn thì đó là người không quan tâm đến bạn, bỏ mặc bạn vì bạn không liên quan gì đến họ. Đây không phải quý nhân mà còn là người hại bạn.

10. NGƯỜI SẴN LÒNG VÌ BẠN LÀM TẤT CẢ

Nếu như ai đó sẵn lòng vì bạn mà làm tất cả thì bạn thực sự là người hạnh phúc nhất đời. Con người, ai cũng có vị tư, vì bản thân mình, nhưng họ đã có thể vì bạn thì đó chính là quý nhân của bạn rồi. Hãy trân quý người này. Đừng bao giờ đánh mất quý nhân này trong cuộc đời bạn.

Pháp ngữ (4)

- Hòa Thượng Tuyên Hóa



Phật pháp sâu rộng như biển lớn, phải dũng mãnh tinh tấn, siêng năng tu tập thì mới có thể thành tựu được.

Hoa vàng tháng Giêng

- Thích Tánh Tuệ



Tháng Giêng hoa vàng nở
Xứ Ấn ngát lừng hương
Chiều qua đồng hoa cỏ
Nghe nhạc khúc vô thường

Hoa vì đời tô điểm
Mà không nói một lời
Ta cứ làm việc thiện
Rồi quên, rồi rong chơi

Mùa xuân chân bước nhẹ
Lượng đất trời bao la
Nụ Tâm xuân bừng hé
Cùng vũ trụ chan hòa

Khi lòng không sầu muộn
Hoa nở nhịp bàn chân
Bước vỗ về mặt đất
Làm nụ hôn trong ngần

Nhân gian là Tịnh Độ
Mơ gì trăm năm sau
Thân và Tâm hội ngộ
Xuân xanh mãi một màu

Mời bạn về xứ Ấn
Thăm tháng Giêng hoa vàng
Đời nghèo, không vướng bận
Để tâm hồn thênh thang ...

Venuvana

- Trích: “ĐƯỜNG XƯA MÂY TRẮNG”, Chương XXX, Thích Nhất Hạnh



Ngày trăng tròn đã tới. Buổi sáng, Bụt khoác ca-sa, mang bát, cùng với một ngàn hai trăm năm mươi vị khất sĩ đi vào thành Rajagaha, đáp lại lời mời của quốc vương Bimbisara. Đoàn người đi trang nghiêm và lặng lẽ. Đường phố mà các vị khất sĩ đi qua đã được treo cờ và kết hoa. Dân chúng đổ ra hai bên đường chào đón đông nghịt. Tới một ngã tư, Bụt và giáo đoàn không đi lên được nữa, bởi vì dân chúng đã đổ ra đông quá, làm bít mất con đường.

Lúc ấy, khất sĩ Uruvela Kassapa đang đi sát sau lưng Bụt, còn chưa biết làm cách gì để khai thông con đường thì thầy bỗng thấy xuất hiện trước mặt Bụt một chàng thanh niên tuấn tú, tay cầm cây đàn mười sáu dây. Thanh niên cất tiếng hát, giọng chàng trong sáng và vọng lớn lên như tiếng chuông đồng. Tay đàn, miệng hát, chàng rẽ đám đông để đi tới. Quần chúng tránh đường cho chàng đi. Con đưòng được mở rộng, lúc ấy Bụt và giáo đoàn mới tiến lên được. Thầy Kassapa nhận ra được tung tích người thanh niên đang mở đường cho Bụt và tăng đoàn bằng âm nhạc và thi ca. Đó là một chàng thi sĩ đã tới quy y với Bụt cách đây chưa đầy một tháng. Chàng đang ứng khẩu hát lên những cảm nghĩ của mình. Chàng hát:

Sáng nay trên đất nước, có mùa xuân thắm tươi
Giữa thủ đô ta có bậc giác ngộ tuyệt vời
Cùng một ngàn hai trăm năm mươi đệ tử, người đi vào thành Vương Xá
Bậc điều ngự đang ung dung bước tới, dung quang lặng lẽ mà sáng ngời

Quần chúng nghe chàng một cách say mê. Mọi người nhìn vào chàng, rồi lại nhìn vào Bụt. Chàng mỉm cười rồi hát tiếp:

Bởi ta có may mắn là học trò của bậc toàn giác
Hãy cho ta ca ngợi tình thương và trí tuệ không bờ bến của Người
Cho ta ca con đường đưa tới chân trời tự tại
Cho ta ca tăng đoàn đang đi trên chánh đạo soi sáng cho đời

Chàng còn hát nữa, cho đến khi Bụt và tăng đoàn tới được cổng hoàng cung. Lúc ấy chàng mới cúi đầu làm lễ Bụt rồi biến mất trong đám đông. Vua Seniya Bimbisara đích thân ra tận ngọ môn để đón chào Bụt và tăng đoàn. Các nhân sĩ và tân khách của vua, có tới hàng ngàn người, cũng theo vua ra đón Bụt. Vua đưa Bụt vào hoàng cung. Sân rồng đã được che nắng bởi những chiếp rạp dựng lên cho cuộc đón tiếp long trọng này. Rạp được kết bằng hoa lá rất mỹ lệ. Chỗ ngồi của Bụt được đặt ở vị trí trung ương. Chỗ ngồi của một ngàn hai trăm năm mươi vị khất sĩ cũng đã được chuẩn bị chu đáo. Sau khi Bụt đã ngồi xuống trên ghế của người, vua Bimbisara thỉnh cầu các vị khất sĩ và toàn thể quan khách an tọa. Vua ngồi một bên Bụt. Phía bên kia là khất sĩ Kassapa.

Ngôi chủ khách đã phân, thái tử Ajatasattu mang nước và khăn ra cho Bụt rửa tay chân. Tiếp theo, quân hầu cũng đem nước và khăn ra cho tất cả các vị khất sĩ rửa tay chân. Lễ tẩy tịnh đã xong, vua đích thân đứng dậy cúng dường các thức ăn cho Bụt. Vua cung kính sớt các thức ăn vào bát của mỗi người. Trong khi đó, phu nhân của vua, hoàng hậu Vedehi, hướng dẫn người hầu trong hoàng cung cúng dường thức ăn cho các vị khất sĩ. Bụt và giáo đoàn khất sĩ mặc niệm và chú nguyện trước khi ăn. Vua Bimbisara và tất cả các quan khách cũng đều giữ im lặng trong thời gian dùng bữa. Trong sáu ngàn tân khách của vua, không ai là không cảm nhận được sự thanh tịnh và an lạc thoát ra từ nhân cách của Bụt và của giáo đoàn khất sĩ.

Sau khi Bụt, tăng đoàn và quan khách đã thọ trai xong, bình bát của các vị khất sĩ được người hầu đem rửa và trả lại cho mỗi vị. Vua Bimbisara hướng về Bụt, cung kính chắp tay. Hiểu được ý vua, Bụt lên tiếng dạy về chánh pháp. Người nói về năm giới như là phương thức tạo dựng và bảo vệ hòa bình và hạnh phúc trong trong quốc gia. Người nói năm giới có thể được nhận thức như là những nguyên tắc sống chung hòa bình và an lạc, trong gia đình cũng như ngoài xã hội.

- Giới thứ nhất là không sát hại. Giữ gìn giới này là để nuôi dưỡng lòng từ bi. Tất cả các loài sinh vật, từ người cho đến chim muông và cầm thú, loài nào cũng sợ chết. Nếu ta biết tôn quý sự sống của ta thì ta cũng phải biết tôn quý sự sống của loài sinh vật khác. Không những ta không được tiêu diệt sự sống của con người, mà ta còn nên tránh việc tiêu diệt sự sống của các chủng loại khác. Ta phải sống hòa bình với con người và sống hòa bình với các loài sinh vật khác. Nuôi dưỡng được lòng thương, ta làm cho cuộc đời bớt khổ và đẹp đẽ thêm lên. Nếu mọi người trong nước đều biết giữ giới không sát hại thì đất nước sẽ không bị loạn lạc, và dân chúng được sống hòa bình. Khi mọi người thương nhau và đoàn kết với nhau thì dân giàu và nước mạnh, không nước nào sẽ có đủ sức để xâm lăng nước mình, và tuy có quân đội hùng mạnh, quốc gia sẽ không cần sử dụng đến. Quân đội sẽ có thì giờ để làm những công việc xây dựng đường xá, cầu cống, chợ búa và đê điều.

- Giới thứ hai là không xâm phạm đến tài sản của kẻ khác. Nếu tài sản của mình là do mình tạo ra bằng sức làm việc hàng ngày của mình thì không ai có quyền xâm phạm đến. Tất cả những lời nói và hành động nào nhằm tước đoạt tài sản ấy đều được xem là phạm giới. Không được ăn trộm, ăn cướp, lường gạt, hoặc dùng quyền lực mình để cưỡng chiếm tài sản của kẻ khác. Lợi dụng sự khờ dại, sức lao động của kẻ khác và hoàn cảnh khó khăn của họ để làm giàu cũng phạm vào giới này. Nếu dân trong một nước mà biết hành trì giới này thì trong nước sẽ có công bằng xã hội và những tội ác như cướp của và giết người sẽ giảm bớt rất mau chóng.

- Giới thứ ba là không xâm phạm tiết hạnh của kẻ khác. Ngoài vợ mình hay chồng mình, người giữ giới không được chung chạ với kẻ khác. Giữ được giới này thì tạo được đức tin và hạnh phúc trong gia đình mình, đồng thời cũng tránh được sự gây ra đổ vỡ khổ đau trong các gia đình khác. Muốn có hạnh phúc, muốn có thì giờ và tâm não để lo việc ích quốc lợi dân thì nên tránh việc có nhiều tỳ thiếp.

- Giới thứ tư là không nói dối và không nói những lời gây chia rẽ căm thù. Lời nói phải phù hợp với sự thật: có thì nói có, không thì nói không. Lời nói có thể tạo nên niềm tin và hạnh phúc. Lời nói cũng có thể tạo nên đổ vỡ và sự thù oán, có khi còn đưa tới sự chém giết lẫn nhau. Có khi lời nói cũng có thể tạo ra chiến tranh. Ta phải rất cẩn thận cho lắm mới được.

- Giới thứ năm là không uống rượu và không sử dụng các chất ma túy. Rượu và các chất ma túy làm cho ta mất sáng suốt. Khi say ta có thể tạo ra nhiều đổ vỡ cho bản thân, cho gia đình và cho tổ quốc. Giữ giới này, ta giữ cho thân thể ta được khỏe mạnh và tâm hồn được sáng suốt, vì vậy bậc thức giả luôn luôn phải giữ giới này. Nếu đại vương và các vị chức sắc của triều đình mà thấu triệt và vâng giữ được năm giới này thì đó là một điều đại phước cho quốc gia và cho tất cả bàn dân thiên hạ trong vương quốc. Đại vương, bậc quốc vương đứng đầu một nước cần sống trong tỉnh thức và biết được những gì đang xảy ra trong vương quốc mình. Nếu đại vương làm cho trong triều ngoài quận ai cũng hiểu thấu và thực hành được năm giới, tức là năm nguyên tắc sống hòa bình và an lạc, thì vương quốc Magadha sẽ trở nên vương quốc thịnh vượng nhất trong hoàn vũ.

Vua Bimbisara sung sướng tiến tới trước Bụt và làm lễ người. Hoàng hậu Vedehi cũng đứng dậy từ chỗ ngồi của bà. Cầm tay thái tử Ajatasattu, bà đi tới trước Bụt. Bà dạy thái tử chắp tay thành búp sen để vái chào người, rồi bà nói:

- Lạy Bụt, hôm nay có thái tử Ajatasattu, con của con và nhiều trẻ em khác con của các vị vương tử đại thần và quan khách. Các em đông có tới bốn trăm đứa. Xin Bụt đem lòng thương xót chỉ bày cho thiếu nhi con đường của tỉnh thức và của thương yêu.

Nói xong hoàng hậu sụp xuống lạy Bụt. Thái tử Ajatasattu cũng được bà bảo sụp xuống lạy Bụt. Bụt mỉm cười đưa tay cầm lấy tay thái tử. Hoàng hậu quay lại làm dấu hiệu. Tất cả các thiếu nhi có mặt đều được đưa ra trình diện. Đây toàn là trẻ em nhà quyền quý và khá giả, nên em nào cũng được phục sức rất tươm tất. Trai cũng như gái đều có đeo vòng ở cổ tay và cổ chân. Các em gái mặc những chiếc sari lộng lẫy đủ màu trông rất tươi mát. Thái tử Ajatasattu cũng ngồi xuống ngay dưới chân Bụt. Bụt nhớ lại những em bé nghèo mà người đã gặp dưới cây hồng táo ở ngoại thành Kapilavatthu. Người tự hứa là mai này về lại quê hương sẽ đi tìm gặp lại những em bé như thế để làm tròn ước nguyện. Người nói:

- Này các con, trước khi ta được làm người, ta đã từng làm đất đá, cây cối, chim chóc và muông thú. Các con cũng vậy, trong những kiếp xưa các con đã từng làm đất đá, cây cối và chim muông. Ngày hôm nay ta được gặp các con, cũng có thể là vì trong những kiếp xa xưa ta và các con đã từng gặp nhau. Chúng ta đã có thể làm cho nhau sung sướng. Chúng ta cũng đã có thể làm cho nhau khổ đau. Hôm nay ta muốn kể cho các con nghe một chuyện đã từng xảy ra hàng ngàn kiếp trước. Đây là chuyện một còn cò, một con cua, một cây bông sứ và rất nhiều tôm cá. Hồi ấy, ta là cây bông sứ, và trong số các con có thể có đứa đã làm con cò, có đứa có thể đã làm con cua và nhiều đứa có thể đã làm tôm cá. Trong câu chuyện ấy, con cò là một đứa nham hiểm và có tính hay lường gạt. Nó đã làm cho biết bao nhiêu con khác chết chóc và khổ đau. Hồi ấy, như các con đã biết, ta làm cây bông sứ. Con cò cũng đã làm cho khổ đau, nhưng ta đã học được một bài học, đó là khi mình lường gạt và làm khổ đau kẻ khác thì mình cũng sẽ bị lường gạt và sẽ bị khổ đau trở lại.

Trong kiếp xa xưa đó, ta làm cây bông sứ đứng gần một cái hồ sen rất thơm và rất mát. Hồ sen này lại không có cá. Cách hồ không xa, lại có một cái ao nhỏ hẹp, ít nước và nóng bức, nhưng lại có nhiều tôm cá. Một con cò đi ngang qua đây thấy tôm cá quá nhiều mới nảy sinh ra một mưu kế. Nó tới đứng gần bên bờ hồ và tự tạo cho mình một vẻ mặt đăm chiêu. Bọn cá hỏi:

- Bác Cò, bác suy nghĩ gì đấy ?

- Ta đang suy nghĩ đến số phận của các chú. Ở đây, ao hẹp, nước ít lại nóng bức. Các chú lại thiếu thức ăn. Đời sống của các chú có vẻ khổ cực, ta thương lắm.

- Vậy bác có cách gì giúp tụi cháu không, bác Cò ?

- Nếu tụi bây để ta chở từng đứa tới bỏ xuống cái hồ sen đàng kia, thì ở đó tụi bây sẽ được tha hồ bơi lội trong nước mát và sẽ có vô số thức ăn.

- Bác Cò ơi, tự thuở cha mẹ sinh ra, chúng cháu chưa bao giờ nghe nói là loài cò mà lại có lòng tốt với loài tôm cá. Bác bày ra cách đó chẳng qua chỉ là để ăn thịt chúng cháu, đứa này rồi tới đứa khác, vậy thôi. Có phải không ?

- Tụi bây đa nghi lắm. Tao là bác của tụi bây, không lý tao lại gạt tụi bây hay sao. Sự thật là đằng kia có một cái hồ sen rộng lắm, nước nhiều mà lại mát nữa. Nếu tụi bây không tin thì một đứa hãy theo tao qua đó xem. Xem xong tao lại trả nó về đây để nó báo cáo lại sự thật cho tụi bây biết.

Bọn tôm cá châu đầu vào nhau để bàn luận một hồi lâu. Cuối cùng chúng cử một bác cá nhám đi với con cò. Con cá nhám này đã già, thân thể gần như một cục đá. Nó bơi lội giỏi đã đành, mà nó cũng có thể di chuyển dễ dàng trên đất cạn. Con cò cáp lấy con cá nhám vào mỏ và bay về phía hồ sen. Nó thả con cá vào hồ sen để cá bơi lội thỏa thích và đi thăm mọi nơi trong hồ. Quả thật là hồ rộng, nước rất mát và thực phẩm rất nhiều. Một lát con cò chở con cá nhám về ao, và nó kể lại tất cả những gì nó đã thấy cho bọn chúng trong ao nghe. Bọn tôm cá nghe kể rất lấy làm vui sướng. Chúng yêu cầu con cò chở chúng sang hồ, mỗi chuyến một đứa. Cò bằng lòng. Nó cắp con cá đầu tiên vào mỏ và bay đi, nhưng thay vì thả cá xuống hồ sen, nó bay về phía cây bông sứ, nó buông cá vào một chỉa ba của thân cây. Nó dùng mỏ rỉa cá ra và ăn thịt con cá. Ăn xong, nó hất xương cá xuống gốc cây bông sứ. Rồi nó bay về phía ao để “chở” một con cá khác, và luôn luôn bỏ xương cá xuống gốc cây.

Ta là cây bông sứ. Ta chứng kiến tất cả những điều này. Ta rất tức giận con cò nhưng không thể nào ngăn cản được con cò. Các con biết, cây bông sứ chỉ có thể đâm rễ sâu thêm vào đất, mọc cành mọc lá và làm hoa, nhưng không thể chạy đi đâu được. Ta không thể chạy tới ao để vạch rõ cho bọn tôm cá biết âm mưu của con cò. Ta cũng không thể vươn cành ra để ngăn con cò không cho cò ăn thịt cá. Ta đứng yên chịu trận. Mỗi lần cò mang tới một con cá và mổ cho cá toét ra để ăn thịt là mỗi lần cây bông sứ đau đớn rúng động cả châu thân, nhựa cây như chảy dồn dập hơn, da cây như co rúm lại. Có khi cây bông sứ rung rung và những giọt sương rơi xuống như là cây cũng biết khóc. Con cò không để ý tới những dấu hiệu đó. Ngày này sang ngày khác, nó mang cá tới cây bông sứ để ăn thịt. Ăn hết cá nó ăn đến tôm. Đống xương cá dưới gốc cây đã cao bằng hai cái thùng lớn.

Làm một cây bông sứ, ta biết mình có bổn phận nở hoa để làm thơm làm đẹp cho núi rừng, nhưng ta rất đau khổ vì không làm được gì để cứu bọn tôm cá. Nếu ta là một con nai hoặc một con người thì ta đã có thể làm được một cái gì, đằng này ta bị chôn chân xuống đất không đi đâu được. Với niềm thương trong lòng, ta thầm nguyện sau này nếu được làm thú hay làm người, ta sẽ gắng hết sức để bênh vực kẻ yếu và ngăn chận không cho kẻ hung bạo và xảo quyệt đi lừa gạt và tàn sát kẻ khác. Ngày hôm ấy, dưới ao cá và tôm đã hết. Chỉ còn có một con cua. Lúc đầu cò ta chê, nhưng sau đó đói bụng quá, nó lại gần bờ nước và nói:

- Này cháu, tất cả những tôm cá mà ta đã chở tới hồ sen, hiện đang sung sướng vẫy vùng bên đó. Cháu lại đây, bác chở qua đó luôn.

- Bác thì làm sao chở được cháu ? Cháu là một con cua mà.

- Thì bác cắp cháu trong mỏ bác, như đã chở những đứa khác.

- Bác mà cắp cháu trong mỏ bác thì không chắc lắm. Bác có thể để cho cháu rơi xuống và cháu sẽ vỡ toang.

- Đừng có sợ, cháu. Báu sẽ ngậm cháu thật chặt.

Con cua suy nghĩ, có thể là cò đã thả tất cả tôm cá xuống hồ sen. Cũng có thể là cò đã ăn thịt hết tất cả họ hàng nhà tôm và họ hàng nhà cá. Ta hãy cẩn thận. Ta phải đề phòng. Nếu cò thả ta xuống hồ thì đó là chuyện tốt. Nếu cò muốn ăn thịt ta thì ta cũng có sẽ cách tự vệ. Nghĩ như thế, Cua nói với Cò:

- Bác ơi, mỏ bác không đủ mạnh để giữ cho cháu khỏi rơi dâu. Bác phải để cháu bám vào cổ bác bằng hai cái càng của cháu mới được.

Cò bằng lòng ngay, nó để cho Cua bám vào cổ nó. Cò vỗ cánh bay đi, nhưng thay vì bay thẳng xuống hồ, cò lại bay qua cây bông sứ.

- Bác ơi, tại sao bác không đưa cháu xuống hồ mà lại đem cháu đi đâu thế ?

- Cháu ơi, ai dại dột mà đi chở mướn cho bọn bây. Tao đâu có phải là đầy tớ của bọn mày. Ta chỉ muốn chở bọn mày tới đây để ăn thịt từng đứa mà thôi. Coi kìa, mày có thấy đống xương cá cao nghệu dưới gốc cây bông sứ không ? Đó, mày cũng sẽ chấm dứt cuộc đời của mày nơi đó.

- Bác Cò ác độc ơi, tụi tôm cá ấy dại dột quá nên mới bị bác lừa dối và ăn thịt, nhưng cháu thì bác đừng có hòng mà ăn thịt được cháu. Bác hãy mang cháu về dưới hồ đi, nếu không cháu sẽ kẹp đứt cổ bác cho mà xem.

Nói xong, Cua bắt đầu xiết những gọng kềm của Cua trên cổ Cò. Những cái càng cua siết cứng như những chiếc gọng kềm bằng sắt khiến cho Cò ta đau quá. Cò kêu lên:

- Thôi anh Hai ơi, anh Hai đừng kẹp tôi đau quá. Để tôi đưa những Hai xuống hồ. Tôi không dám ăn thịt anh Hai đâu.

Cò nghiêng cánh liệng bay trở lại hồ sen và đặt Cua xuống bờ nước, nơi có chút ít bùn lầy. Cua vẫn chưa buông cổ Cò. Nghĩ tới bao nhiêu tôm các trong hồ bị Cò tàn sát hết, Cua nghiến răng kẹp hai cái càng thật mạnh, khiến cho cổ Cò đứt rời ra, và Cò lăn xuống chết. Rồi Cua đi xuống nước.

Các con ơi, lúc ấy ta là cây bông sứ, ta chứng kiến từng chi tiết nhỏ của tấn kịch này. Ở đời, ăn hiền ở lành thì sẽ được người hiền lành giúp đỡ. Ăn ở độc ác sớm muộn gì cũng lâm vào cảnh thảm thương. Ta đã học được bài học đó. Ta nguyện đời đời sẽ làm việc lợi ích cho muôn loài. Ta đã làm người trong nhiều vạn kiếp. Giờ đây, gặp các con, ta muốn truyền lại bài học ta đã học ngày xưa cho các con nghe.

Tất cả các thiếu nhi có mặt đều chăm chú nghe Bụt thuật chuyện tiền thân. Đứa nào cũng thương cho cây bông sứ và cho tất cả những loài tôm cá bị lừa gạt. Đứa nào cũng căm giận con cò và khen con cua là biết lo xa. Bụt lặng yên và bọn thiếu nhi quay lại thầm thì với nhau về câu chuyện người vừa kể.

Vua Bimbisara đứng dậy. Đi tới trước Bụt, vua chắp tay lại làm lễ người. Vua nói:

- Hôm nay bậc tôn quý trên đời đã ban cho người lớn và trẻ em một bài học thật quý giá. Trẫm mong thái tử Ajatasattu thấm nhuần được lời dạy và đạo đức của người. Vương quốc Magadha có được may mắn lớn nên người mới dừng chân hoằng hóa nơi đây. Trẫm có một món quà muốn dâng lên bậc giác ngộ và tăng đoàn của người, không biết người có chịu cho trẫm cái hân hạnh được dâng cúng món quà ấy không ?

Bụt không nói. Người đưa mắt nhìn vua, có ý muốn vua nói tiếp. Vua im lặng một lát rồi nói:

- Về phía Bắc thủ đô Rajagaha có một vườn tre rất rộng và rất đẹp mà Trẫm gọi là Trúc Lâm, hay là Venuvana. Trúc Lâm cách cửa Bắc của kinh đô chỉ chừng hai dặm. Công viên này rất yên tĩnh, rất mát mẻ và có rất nhiều con sóc hiền lành. Trẫm muốn hiến cúng công viên ấy lên Bụt và tăng đoàn của người để làm trụ sở tu học và hành đạo. Mong Đức Từ Bi chấp nhận cho lòng thành của trẫm.

Bụt suy nghĩ. Đây là lần đầu tiên một cơ sở được hiến tặng cho giáo đoàn để làm nơi tu học. Các vị khất sĩ cũng cần có một căn cứ để an cư trong mùa mưa. Ta nên chấp nhận tặng phẩm này. Nghĩ như thế, Bụt mỉm cười và gật đầu ưng thuận. Vua Bimbisara mừng rỡ. Vua nghĩ là cơ sở đó có thể giữ được bậc giác ngộ lâu dài trong vương quốc mình. Trong số các vị tân khách, có nhiều người thuộc giới lãnh đạo Bà-la-môn. Họ không mấy hoan hỷ về quyết định này của vua, nhưng họ vẫn giữ im lặng. Vua truyền đem ra một cái bình vàng. Ngài tự tay làm lễ rót nước trong bình lên tay Bụt, và trang trọng tuyên bố:

- Bạch Thế Tôn, cũng như nước trong chiếc bình vàng này chảy vào tay người, khu vườn Trúc Lâm đã được Trẫm hiến tặng cho người và giáo đoàn do người lãnh đạo.

Lễ bàn giao đã xong. Cuộc thừa tiếp giáo đoàn đã kết thúc. Bụt và một ngàn hai trăm năm mươi vị khất sĩ từ giã hoàng cung.

Đừng (17)

- Marc(Thủy Nguyệt dịch)



Điều đau đớn nhất là vì yêu người khác quá mà đánh mất bản thân mình, và quên mất rằng mình cũng là người đặc biệt. Vâng, hãy giúp đỡ người khác, nhưng bạn cũng phải giúp đỡ chính mình nữa chứ. Nếu có giây phút nào dành cho bạn để bạn theo đuổi đam mê và làm điều gì đó quan trọng với mình, thì giây phút đó chính là ngay lúc này đây.╰▶ ĐỪNG GÁC LẠI CÁC NHU CẦU CỦA BẢN THÂN

Nếu ai hỏi

- Thích Tánh Tuệ



Nếu ai hỏi tôi sợ điều chi nhất ?
Tôi sợ nhiều .. bóng tối cõi lòng tôi
Danh lợi mất, tôi xem rằng chưa mất
Mất lương tri là mất đã nhiều rồi !

Nếu ai hỏi tôi ghét điều chi nhất ?
Ghét chính là đánh mất sự bình yên
Nếu không thương - tôi không ghét, không phiền
Có thương, ghét ... cứ hồn nhiên trẻ nhỏ

Nếu ai hỏi về tình yêu chân thật ?
Biết nhịn nhường, sống chấp nhận lẫn nhau
Yêu trói buộc làm người kia chật vật
Hạnh phúc song hành chiếc bóng khổ đau

Nếu ai hỏi tôi biết ơn gì nhất ?
Thưa, chính là những trở ngại, chướng duyên
Đời sóng gió giúp buông lòng kiêu ngạo
Sớm quay về nẻo Đạo, biết nhu khiêm

Nếu ai hỏi điều làm tôi thất vọng ?
Đó chính là mơ mộng đổi thay đời
Nếu tôi biết đổi chính mình quan trọng
Thay cái nhìn, thế giới đẹp tinh khôi

Nếu ai hỏi điều gì tôi hy vọng ?
Ước mong mình mở rộng cõi lòng hơn
Cái tôi lớn, đất trời thu nhỏ lại
Tôi bé đi, đời bát ngát yêu thương

Sống thiền (1)

- Osho



Bất kì điều gì bạn làm, hãy làm điều đó với sự tỉnh táo sâu sắc, rồi thì ngay cả những điều nhỏ bé cũng trở thành thiêng liêng. Rồi thì nấu ăn hoặc lau dọn cũng trở nên thiêng liêng, chúng trở thành sự tôn thờ. Nó không phải là câu hỏi bạn đang làm gì, mà là bạn đang làm nó cách nào. Bạn có thể lau sàn nhà như một robot, một việc máy móc, bạn phải lau nó, vì vậy mà bạn lau nó. Vậy thì bạn bỏ lỡ một cái gì đó đẹp đẽ. Rồi thì bạn lãng phí những khoảnh khắc đó trong việc lau sàn. Lau sàn nhà có thể là một kinh nghiệm tuyệt vời, bạn đã để nó vuột mất. Sàn được làm sạch nhưng cái gì đó có thể xảy ra bên trong bạn lại không xảy ra. Nếu bạn tỉnh thức, không chỉ sàn nhà mà bạn cũng sẽ cảm nhận sự sạch sẽ sâu sắc.

Hãy lau sàn nhà với đầy ắp sự tỉnh thức, với sự soi sáng của tỉnh thức. Hãy làm việc hoặc ngồi hoặc đi, một điều phải có là một chủ đề liên tục: làm cho ngày càng nhiều hơn những khoảnh khắc trong cuộc đời bạn được soi sáng bởi sự tỉnh thức. Hãy để cho ngọn nến của tỉnh thức được thắp lên trong từng giây phút, trong từng hành động. Hiệu quả tích lũy được chính là sự giác ngộ. Các hiệu ứng tích lũy đó, tất cả những khoảnh khắc đó cùng với nhau, tất cả những ngọn nến nhỏ đó cùng với nhau sẽ trở thành một nguồn sáng tuyệt vời.

Pháp ngữ (3)

- Hòa Thượng Tuyên Hóa



Ai là kẻ thù của người tu ? Chẳng phải ma vương đâu, chính là lòng ích kỷ. Làm việc với lòng ích kỷ thì vạn sự chẳng thành, dẫu có thành công cũng chỉ là hư vọng.

Tỉnh ngộ|P.6

- Những câu nói giúp bạn tỉnh ngộ



Hãy nhớ rằng chỉ có thể giúp đỡ người cầu tiến, còn giúp người tự ti là một việc thực sự khó khăn.

Nguyên xuân

- Thông Thiền

Có những mùa xuân lạnh cỏ cây
Trong ta vẫn ấm với xuân này
Do không chấp nhận bao phù phiếm
Vọng tưởng cho về với thoáng mây

Có một mùa xuân rất lạ lùng
Nhìn hoa tàn nở ý mông lung
Không niềm thương ghét trên màu mắt
Là với mùa xuân ấy hẹn cùng

Có một mùa xuân rất tuyệt vời
Khi người từ tạ ý lên ngôi
Rạng ngời muôn vẻ nhưng tìm kiếm
Là nắng vàng xuân tắt lịm rồi

Có một mùa xuân rất nhiệm mầu
Từ ngàn năm trước lại ngàn sau
Mặc cho sấm chớp mây giăng bủa
Nhưng ánh thiều quang vẫn rạng ngời