V
ô

Ư
u




Loài hoa che chở nhân tâm
Đón chào Đức Phật, mẹ cầm nhánh hoa
Oai nghiêm voi trắng sáu ngà
Giấc mơ tạ thế trãi hoa sen vàng

Vô Thường bước xuống nhân gian
Ưu Đàm hoa trổ hiện thân ái tình
Sứ điệp của vạn niềm tin
Tôn vinh nhan sắc huyền linh nữ thần

Đóa Vô Ưu trổ nhọc nhằn
Chờ tay thiếu nữ họa hoằn khai hoa
Cảm linh thanh khiết an hòa
Thiện nhân dưới cội Sala ... nguyện cầu !


Vào một ngày tôi không còn nữa

- Quán Như dịch

Vào một ngày
tôi không còn nữa
người ghét tôi
nhảy múa vui mừng
người thương tôi
nước mắt lưng tròng

Ngày thứ hai
thân thể tôi nằm sâu dưới lòng đất mẹ hướng về trời tây
người ghét tôi
nhìn nấm mộ của tôi
niềm vui hiện rõ trên gương mặt
người thương tôi
chẳng nỡ quay đầu nhìn lần cuối

Một năm sau
thân thể của tôi đã rã tan
nấm mộ của tôi mưa bay gió thổi
người ghét tôi
lâu lâu trong buổi trà dư tửu hậu nhắc đến tên tôi
họ vẫn còn gương mặt buồn bực
người thương tôi
khi đêm khuya vắng lặng
khóc thầm rơi lệ tìm ai bày tỏ

Mười năm sau
tôi không còn thân thể nữa
chỉ còn lại một ít xương tàn
người ghét tôi
chỉ nhớ mơ hồ tên tôi
họ đã quên mất gương mặt của tôi
người yêu thương tôi nhất
khi nhớ về tôi
có chút trầm lặng
cuộc sống dần dần làm phai mờ đi tất cả

Vài chục năm sau
nấm mộ của tôi mưa bay gió thổi đi rồi
chỉ còn một mảng hoang vu
người ghét tôi
đã quên tôi rồi
người yêu thương tôi nhất
cũng tiếp bước đi vào nấm mộ
đối với thế giới này
tôi đã hoàn toàn trở thành hư vô
tôi phấn đấu cả đời
cũng không mang theo được nhành cây ngọn cỏ
cả cuộc đời mà tôi cố giữ
cũng không mang được một phần hư danh, vinh dự hão huyền nào

Đời này
bất luận là giàu sang phú quý hay bần tiện nghèo nàn
cũng có một ngày phải đi đến bước cuối cùng của nó
đến kiếp sau
lại tuần hoàn như vậy
đời này của tôi
uổng phí vô ích
tôi muốn khóc thật to
nhưng lại chẳng thành lời
tôi muốn sám hối
thì lại quá muộn màng rồi

Sống cần có tấm lòng
không nên đem ánh mắt của người khác làm thước đo cho mình
yêu thương hận thù cũng chỉ tồn tại khi mình còn sống
mỗi ngày đều hạnh phúc thì tuyệt rồi
trong lòng trân quý những gì đáng trân quý
bao nhiêu phồn hoa
thoáng qua phút chốc
trăm năm sau
chỉ còn lại một nắm cát vàng



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét