- Thơ Bằng Việt
Lời bay đi, tôi nhớ lại đời mình
Có lắm buồn vui, có nhiều lầm lỗi
Nhưng không có gì xảo trá, gian manh
Có đôi lúc nực cười thời trẻ quá
Chưa hết tung tăng đã muốn bạc đầu
Có đôi chút bùng nhùng thời bả lả
Chơi hơi nhiều, rốt cuộc có gì đâu
Có nỗi đam mê một thời trang trọng
Lo nỗi lo khuôn thước của muôn nhà
Quên mất câu thơ quá chừng bé bỏng
Thổn thức trong lòng không thể thoát ra ...
Nay lại ném câu thơ vào gió thổi
Tin – Không tin ! Vẫn còn lại riêng mình
Còn lại tấm lòng mong manh, dễ vỡ
Cát đã qua lò, nay hoá thủy tinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét