- Mặc Giang
Khi thời gian đã tuần tự đi qua
Bất cứ việc gì rồi cũng tiêu ma
Chứ đừng nói cái già xua cái trẻ
Từ vạn vật, cũng bào mòn, sứt mẻ
Đến ngọc ngà, cũng tàn tạ, hư hao
Thân con người, đâu có nghĩa chi nào
Nhất là lúc đã xế chiều xuống dốc
Kiếp trăm năm chia ra nhiều điểm mốc
Thuở còn thơ cho đến lúc đôi mươi
Mảnh hồn nhiên treo miệng thắm môi cười
Bức trong trắng phơi mành vô tư lự
Ba mươi năm kế tiếp, bôn ba đủ thứ
Để chen vai sánh bước giữa cuộc đời
Dù thế nào, rồi đời cũng chơi vơi
Khi đứng tuổi là bắt đầu khựng lại
Nghiêng bóng xế chiều về buông đi mãi
Qua lục thập lại đến thất lai hy
Những hăng say, xốc vác đã từ ly
Cực chẳng đã chứ chẳng gì ham muốn
Vươn lên bát, là cái già đã luống
Đeo lão làng lụ khụ thở hết hơi
Mang lẩm ca lẩm cẩm khổ chi đời
Leo tới cửu, xẫu mình trông đại thọ
Trông lú lẫn và sống hờ, cho có
Gốc tàn khô, cây đổ, lá trơ cành
Dòng thời gian ngẫm lại, trôi thật nhanh
Thế là hết, một đời ba vạn sáu !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét