- Mặc Giang
Hoàng hôn nghiêng bóng chơi vơi giữa dòng
Cội già ra vẻ thong dong
Mà sao ẩn nét bên song u hoài
Xa mờ vén bức mành soi
Mai kia rồi sẽ lẻ loi một mình
Diễm huyền mở cửa lung linh
Bờ đê hớt hãi bờ kinh rợn hồn
Ráng chiều kéo chậm hoàng hôn
Mà sao con đẩy dập dồn đưa mau
Chân mây mặt nước rầu rầu
Điểm canh gõ nhịp canh thâu đã về
Dù cho như một cơn mê
Nhưng khi giã biệt ê chề làm sao
Lỡ đi, biết đến nơi nào
Còn thua những giấc chiêm bao chập chờn
Chiêm bao còn mộng bao lơn
Cõi về lạnh ngắt trống trơn cõi về
Xuân xanh còn kéo lê thê
Lá vàng run rẩy đã kề sát bên
Bàng hoàng, xin gởi lãng quên
Mà sao cứ nhớ, đêm đêm giật mình
Trơ vơ, chiếc bóng soi hình
Ai ai cũng thế, thì mình thế thôi
Mới hay cõi mộng cuộc đời !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét