- Mặc Giang
Nếu thanh cao, còn gì nghĩa cuộc đời
Phải nổi trôi, cho thấm những đầy vơi
Phải phong trần, cho đượm mùi gió bụi
Đừng trách chi, một kiếp người ngắn ngủi
Nếu bình yên, không uổng lắm hay sao
Không biển khơi, làm sao biết ba đào
Không hầm hố, cần chi đường bằng phẳng
Đừng trách chi, cuộc đời sao cay đắng
Nếu không mùi, có vô vị lắm không
Ta phải đón cái buốt của mùa đông
Ta phải nhận cái nồng trong nắng hạ
Đừng trách chi, tình người sao kỳ lạ
Một bức tranh phải đủ sắc đủ màu
Đã làm người phải thấm nghĩa thương đau
Mới hiểu được cõi trần gian lao khổ
Trăng vẫn đẹp, dù trăng ngà mấy độ
Hoa vẫn tươi, dù từ đá đơm bông
Ta nhận chân tất cả có hơn không
Người sung sướng chắc gì hơn ta được
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét