- Mặc Giang
Nhân tai - Thiên tai, xáo trộn đẫn đờ
Vật đổi sao dời, hoang dại xác xơ
Thơ thẩn gì, mà còn mơ với mộng
Người phải tốn thời gian, đi chưa hết trời cao đất rộng
Tôi phóng một cái nhìn, vần vũ cả trăng sao
Người phải tốn gian nan, đi chưa tới đâu nào
Tôi vạch một lằn chữ, không đâu còn ngằn mé
Từ đêm dài quạnh quẽ
Tôi thấu tận canh thâu
Từ bãi biển nương dâu
Tôi lột trần tang hải
Vút một cái, đã đến đầu quan ải
Búng cái vèo, về tới tận thành đô
Mảnh nát tan, còn đan kín, điểm tô
Đời vụn vỡ, còn leo đồi hy vọng
Từ xà bần chất đống
Biết cái gì phải làm
Từ gỗ đá nạm, chàm
Mới thành tranh bất tuyệt
Tôi đã thấy trăng tròn ngay lúc khuyết
Tôi đã nhìn sông nước tự mạch nguồn
Tôi rong thuyền, và nhẹ lái, tay buông
Khắp bốn biển, sông hồ, luôn có mặt
Cuộc đời trong khoảnh khắc
Gói trọn một câu thơ
Trần thế vốn như mơ
Hỏi ai không sống mộng
Một vầng thơ bay bổng
Xin đánh thức mọi người
Tử sinh còn đó nụ cười
Hoa khô còn đó, đẹp tươi treo cành
Thong dong mây trắng trời xanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét