- Thích Tánh Tuệ
Nắng hong khô mọi não phiền
Để nghe tâm hồn phẳng lặng
Giữa đời giông bão triền miên
Tôi xin sống đời của mưa
Mưa qua bao vùng đất rộng
Một giọt cuối còn đong đưa
Cũng tan ... cho mềm cõi sống
Tôi xin làm cơn gió lộng
Xua tan nóng bức trưa hè
Hương cau thoảng kề giấc mộng
Tóc vờn bay mát chiều quê
Tôi mơ thành dòng sông nhỏ
Thả những nỗi niềm trôi đi
Vẳng nghe đôi bờ lá cỏ
Vui, buồn ... giữ lại làm chi
Và tôi nguyện làm mặt đất
Chấp nhận này rác, này hoa
Hận thù hay lời ngọt mật
Cũng thấy đâu gì khác xa
Tôi chỉ là áng mây qua
Giữa trần gian nằm mộng mị
Mây chẳng có nơi làm nhà
Để vấn vương hồn vạn kỷ
Phiêu du ... tôi vào cõi Ý
Rồi trở về trong phút giây
Cái BIẾT sáng ngời muôn thuở
Dù đời lúc tỉnh, khi say …
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét