- Thích Tánh Tuệ
Sao đời mình bé bỏng chẳng bằng ai
Trong thầm lặng sóng đi về thui thủi
“Kiếp đời ta ... có lẽ ... đã an bài !”
Một sớm nao sóng mơn man tìm đến
Miền khơi xa trò chuyện với trùng dương
Sao lạ thế, thân anh không bờ bến
Phận tôi hoài trong nhỏ nhắn, thê lương
Con sóng lớn xoa đầu cười sóng nhỏ
Này, phải chăng vì nghĩ thế em buồn ?
Em nhìn lại thân chúng mình sẽ rõ
Ta và em, hai giọt nước chung nguồn
Trong bản thể mình nào đâu to-nhỏ
Không thấp-cao, không giàu-khó, chia phân
Em thấy khác vì nhìn trên “cái vỏ”
Rồi vui-buồn, rồi biên giới, cách ngăn
Em nhìn kỹ, trong em là ta đó
Và trong ta, có cả cuộc đời em
Mình vốn dĩ trong nhau từ muôn thuở
Cách xa vì xây đố kỵ hờn ghen
Con sóng nhỏ cúi đầu cười bẽn lẽn
Bao nỗi niềm sương khói tận trùng khơi
Rồi bất chợt vỡ tan hòa trong biển
Hai sóng từ hôm đó một tên thôi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét