( Trích báo: Viên Âm )
Ngày xưa ở thành Xá Vệ nước Ấn Ðộ, Đức Phật đến giáo hoá độ cho một gia đình kia, hai vợ chồng đều có tánh tham lam độc ác, không biết tôn trọng đạo đức. Ngài liền hóa một vị đạo nhân, mang bình bát đến khất thực. Lúc ấy người chồng đi vắng, người vợ ở nhà, thấy vị đạo nhân vào liền mắng chửi ầm lên. Vị đạo nhân hiền từ nói:
“Tôi là người tu hành, chỉ xin ăn mà tự sống. Lòng chỉ mong gia chủ cho bát cơm để đỡ lòng, cớ sao lại mắng chửi tôi đủ điều thậm tệ như vậy ?”
Người vợ tức giận hét ngược lên thì vừa người chồng về, trong tay sẵn cầm con dao bén, chẳng nói chẳng rằng, người chồng lặng lẽ xông tới, định chém đạo sĩ. Bỗng một bức thành băng pha lê hiện lên, bao bọc người đạo sĩ, bức thành trong sáng, kiên cố, không có cửa, người chồng đến xô đập, đâm chém đủ cách cũng không sao chuyển được.
Người chồng liền nói:
- Ông hãy mở mau cho tôi vào với !
Vị đạo sĩ trả lời:
- Ðược, nhưng ông hãy quăng con dao bén đi đã !
Người chồng tự nghĩ: “mình to lớn như thế này, còn người đạo sĩ bé nhỏ thế kia, mình dùng hai tay không cũng đủ giết chết vị ấy trong giây lát” - nghĩ đoạn, liền quăng con dao bén đi xa, nhưng sao bức thành pha lê vẫn nguyên như cũ, người chồng tức giận hét lên:
- TÔI ĐÃ QUĂNG CON DAO BÉN ĐI RỒI, sao ông không chịu mở cửa cho tôi vào ?
Vị đạo sĩ đáp:
- KHÔNG. TÔI KHÔNG CÓ NÓI ÔNG QUĂNG CON DAO BÉN TRONG TAY ÔNG, TÔI MUỐN ÔNG QUĂNG CON DAO BÉN TRONG TÂM ÔNG KIA MÀ.
Người chồng giựt mình kinh sợ, nhận thấy vị đạo sĩ thấu hiểu tâm lý thầm kín của mình, nên đã bớt độc ác, cúi đầu lạy tạ, ăn năn hối lỗi. Bức thành pha lê kiên cố ấy bỗng biến mất, vị đạo sĩ hiện thành Ðức Phật, phóng muôn ánh hào quang chói sáng rực rỡ một phương trời, và ngay khi đó Ðức Phật thuyết pháp để hóa độ cho hai vợ chồng người ấy.
“Tôi là người tu hành, chỉ xin ăn mà tự sống. Lòng chỉ mong gia chủ cho bát cơm để đỡ lòng, cớ sao lại mắng chửi tôi đủ điều thậm tệ như vậy ?”
Người vợ tức giận hét ngược lên thì vừa người chồng về, trong tay sẵn cầm con dao bén, chẳng nói chẳng rằng, người chồng lặng lẽ xông tới, định chém đạo sĩ. Bỗng một bức thành băng pha lê hiện lên, bao bọc người đạo sĩ, bức thành trong sáng, kiên cố, không có cửa, người chồng đến xô đập, đâm chém đủ cách cũng không sao chuyển được.
Người chồng liền nói:
- Ông hãy mở mau cho tôi vào với !
Vị đạo sĩ trả lời:
- Ðược, nhưng ông hãy quăng con dao bén đi đã !
Người chồng tự nghĩ: “mình to lớn như thế này, còn người đạo sĩ bé nhỏ thế kia, mình dùng hai tay không cũng đủ giết chết vị ấy trong giây lát” - nghĩ đoạn, liền quăng con dao bén đi xa, nhưng sao bức thành pha lê vẫn nguyên như cũ, người chồng tức giận hét lên:
- TÔI ĐÃ QUĂNG CON DAO BÉN ĐI RỒI, sao ông không chịu mở cửa cho tôi vào ?
Vị đạo sĩ đáp:
- KHÔNG. TÔI KHÔNG CÓ NÓI ÔNG QUĂNG CON DAO BÉN TRONG TAY ÔNG, TÔI MUỐN ÔNG QUĂNG CON DAO BÉN TRONG TÂM ÔNG KIA MÀ.
Người chồng giựt mình kinh sợ, nhận thấy vị đạo sĩ thấu hiểu tâm lý thầm kín của mình, nên đã bớt độc ác, cúi đầu lạy tạ, ăn năn hối lỗi. Bức thành pha lê kiên cố ấy bỗng biến mất, vị đạo sĩ hiện thành Ðức Phật, phóng muôn ánh hào quang chói sáng rực rỡ một phương trời, và ngay khi đó Ðức Phật thuyết pháp để hóa độ cho hai vợ chồng người ấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét