- Minh Đức Triều Tâm Ảnh
mà màu chiều rất mới
ta bước đi lững thững giữa thời gian
xuân hạ thu đông
lịch sử xéo hàng
khói sương mênh mông
dật dờ nửa hư nửa thực
nhặt chút hương
lơ thơ màu hoen đục
phảng phất nỗi niềm
xác lá rụng vườn không
một chút lắt liu
một chút phiêu bồng
cánh én tuổi thơ
hoang đường
đôi mắt xanh mộng mị
thơ bước ra
từ thảo nguyên huyền bí
lất vất tình
con chữ vỏ âm thanh
ký hiệu giun giăng
bóng khói siêu hình
che kín trăng xuân
che kín ngàn hoa
che kín niềm vui yên bình thảo dã
2- CON SÔNG KHÔNG CHẢY
con sông trơ vơ nhiều bờ
hàn huyên kể lể
nói về tình yêu cô đơn
neo gãy, dựng buồm đi
nói với triết học ngàn năm
chẳng hiểu nghĩa trí tri
cùng cách vật
cách súc sanh
cách người-ta-địa-ngục
một nhát cắt
nghe trần gian đau nhức
sự thật hai bên
con mắt mở trừng
ngồi thở với đêm dài
vết độc ăn loang
đông lạnh giá
mùa xuân đâu
mùa xuân ở đâu
mà nghe bọ trùng ăn rỗi
chẳng chờ đợi
chẳng mong cầu
mà vẫn nghe bơ ngơ bối rối
thịt da này
và cây lá cõi nhân sinh
có mặt giữa hư vô
khổ đế hiện nguyên hình
xuân tuổi trẻ
trù mật trái cây
bước vào bình nguyên
bản năng Hy Lạp
muốn vẽ một bức tranh
ngại chân không lấm mực
bèn thôi
máu cục máu hòn
thế là ý tưởng liu điu
rời rã nhọc nhằn
xuân mỏi mệt
vẫn qua chữ qua trang
qua hư huyền cổ độ
gã lãng tử phong trần
vẫn lạc loài đâu đó
phiêu phất sông hồ
cười khóc vô duyên
thế lực ma vương
quậy phá đảo điên
vẫn hóa trang văn minh bác ái
cà-rốt bột mì
tờ kinh lá cải
bi bô nhân luân
hoa trái tình thương
chân lý tứa ra
tiêm nọc độc miên trường
từ Trung đông cổ xưa
đến thời nay
năm châu bốn biển
quỷ dữ và thánh thần
cùng đội chung vương miện
lưỡi gươm xanh
lưỡi gươm đỏ
lập lòa lấp lóa vũ cuồng chơi
hội ảo hóa hiện đại tân trang
nghi ngút chín phương trời
thổi ra điệu hát khúc ngâm
vọng suốt a-tăng-kỳ
ca từ hư dối
xuân cúi mặt
thập thò thập thò
từ giao thừa u tối
ngại lửa trần gian
ngại bụi
ngại con người
phù phiếm phồn hoa
phù phiếm danh xưng
vô cảm ngôn lời
đã hóa đá từ căn nguyên lý trí
vật vã
trở trăn
từ điêu tàn học lý
che hạt chẻ vi
chẻ vụn tế bào tim
đức Phật có trở lại hôm nay
cũng phải run sợ ngồi im
phải hóa huyễn tượng đài
hóa huyễn hình thức lễ nghi
cùng ba tòa thánh điển
chữ lá bối
phết ngọc trai
xác phơi lêu đêu sò hến
gõ enter tu học dễ dàng thôi
võ rỗng điểm thêu
hoa mỹ, đẹp rợn người
chưng bảng hiệu quảng cáo rẻ tiền
tiếp thị thị trường đông vui
như ngày xuân bướm ong du hí
thuyền cứu độ ngược xuôi
rộn ràng dâu bể
rều rác lều bều
bèo đốm nở hoa
ai cũng vì đời
ngược nước cỡi phong ba
chợ tía chợ vàng
kiếm ăn ngày trăm bữa
ta đứng khóc bên này sông
giọt lệ cường toan rực lửa
thương lòng mình
bèn phát nguyện đại bi
đói câu thơ
đói chữ
đói vô vi
thiếu không khí
thiếu màu xanh
thiếu niềm xuân
cùng cọng mầm ý tưởng
thèm sáng tạo
thèm cô đơn
thèm không gian u tịch
tính bầy đàn đã mọc rễ tiền căn
hạo khí ở đâu
cho tùng trúc vươn cao
đón thanh khí
trăng xuân xưa tao ngộ
xuân của đất của trời
của tâm linh, chưa cũ
nẩy từng chồi măng
chồi lá nõn nà hương
ta thèm máu đỏ về tim
thèm dị giản
thèm bình thường
nhưng hoảng hốt
vì câu chữ rơi
rơi
nó cứ rơi
hư vô
không vọng tiếng
3- XUÂN RẤT CŨ
nên tình xuân nhiều u uẩn
đã trăm miền
lưu lạc biết tìm đâu
có yêu nhân gian để dừng lại bên cầu
thương tóc rụng
bóng trăng soi
tần ngần nửa sương nửa tuyết
muốn giải mã
ý niềm và dòng chảy
sát-na trôi
ai diệt ai sinh
từ hư vô
mà hóa hiện hữu hình
không và sắc
trò chơi māyā nhố nhăng bất cập
viết sử viết kinh
lầy bầy cú pháp
lật trang qua
chân diện chẳng nhìn nhau
lật trang xuân
lá cứ vẫn xanh màu
tình ở lại
vẫn nhị trùng khắc khoải
gõ con số
đầy hai biên sợ hãi
ảo vẫn lên ngôi
cho cái thực cáo chung
hiện tồn văn minh và tiền sử đi cùng
một nút bấm
một người điên
kỷ nguyên jura trở lại
sự sống bọt bèo
treo cao lưỡi hái
hội nghị vuông tròn cứu khổ cứu nguy
lấy chiếc bóng mình
đội bóng mà đi
tay cầm lửa
vào diệm sơn cứu hỏa
đi trong vô minh
dặm lầm đất Hứa
mênh mông dòng
chảy xiết đến ngàn đông
quả đất trôi đi
sử mệnh quay mòng
gieo hạt cũ
trồng hoa trong ký ức
rồi xuân vẫn đến
rồi niềm vui nước mắt
tái diễn trò phù phiếm đến thiên thâu
ai nhìn đời
bằng tri kiến ngục tù
trăng nhốt kín
trong bầu trời tự kỷ
sóng sẽ nổi
và trần gian sẽ điêu linh
trong hố thẳm anh em
nếu nhìn đời
bằng đôi mắt hồn nhiên
niềm hoan lạc
sẽ nở hoa kết trái
ôi
tình không môn
bao la từ ái
chống trượng ra đi
nắng gió tuyết sương phơi
nếu vô ngại được lầm than
vô ngại được tiếng lời
tiêu dao dạo miền lửa gai ngũ trược
vì nguyên xuân
vốn chưa rời xa nửa bước
chẳng ly
chẳng trụ
chẳng tàn
khúc trường ca này
xin phụng hiến nhân gian
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét