- Trần Quốc Bảo
Khoác tấm áo thời gian lên tuổi trẻ
Mai nở vàng bao lần con trách khẽ
Cánh én nào về lặng lẽ héo lòng con
Mùa xuân đẹp làm khuyết mảnh trăng non
Con lại sợ chẳng tròn câu hiếu thảo
Khi sức khoẻ Mẹ mùa xuân đã cướp ráo
Bỏ lại là ... phiền muộn với nỗi đau
Mùa xuân vô tình, hời hợt biết bao
Trút lên vai những nhọc nhằn Mẹ gánh
Chợ đời xa nên thân cò mỏi cánh
Chỉ mong sao con lành mạnh hơn người
Nhưng Mẹ ơi, con chẳng thể vui cười
Khi mùa xuân lại về trên tóc Mẹ
Dẫu thế gian cho rằng xuân tươi trẻ
Còn với con xuân bạc trắng như vôi
Mẹ biết không con sợ phận mồ côi
Phía chân đồi rồi hoàng hôn sẽ lặn
Mùa xuân nhẫn tâm đem Mẹ làm quà tặng
Cho cát bụi mây trời, cho hoang vắng thời gian
Con sợ lắm, sợ mùa xuân sẽ mang
Nhiều muộn màng con chưa lần đền đáp
Chữ “hiếu ân” nặng tình sâu lắng nghĩa
Tới bao giờ mới trả hết hở xuân ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét