- Thích Tánh Tuệ
Là lúc mắt ta mù lòa
Không thấy nhu cầu, quyền lợi
Bao người trên dưới, gần xa
Khi mang một hồn vô cảm
Ta mù giữa lúc bình minh
Làm tổn thương người và vật
Thờ ơ, chẳng chút giật mình
Lúc ta ôm niềm tự phụ
Mù trước đức độ, tài ba
Ảo tưởng “ta là vũ trụ”
Người trí trông mà xót xa
Bẩm sinh mắt lòng ta sáng
Hôm nao kiêu mạn hóa mù
Khuyết điểm đời mình đâu thấy
Chuyện người rõ suốt thiên thu
Ta lạc giữa rừng thành kiến
Chẳng biết đâu là lối ra
Vì con mắt mù, phiến diện
Trước sự thật vẫn đang là
Đôi khi chỉ vì nông cạn
Ta hay lên án mọi người
Từ đó không ai bầu bạn
Ta quờ quạng ... giữa đơn côi
Lắm khi nhịp đời hối hả
Ta mù vẻ đẹp chung quanh
Kiếp đời xoay xoay con vụ
Cô phụ nắng vàng, biển xanh
Xuôi dòng văn minh, vật chất
Trôi theo nhịp sống mịt mờ
Tâm linh, điều thiêng liêng thế
Ta đành bỏ trống hoang sơ
Lũy kiếp tù trong Ngũ Ấm
Chứng mù ta đã trầm kha
Nhờ Phật soi đèn Chánh Kiến
Họa chăng biết ngõ về nhà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét