- Thích Tánh Tuệ
Bàn tay mẹ hái hoa hường
Đôi tay một thời nhẫn nại
Bây chừ … ngón đã trơ xương
Từ lâu đôi bàn tay ấy
Tôi quên cầm lấy một lần
Ôi bàn tay … thương biết mấy
Dịu dàng, độ lượng, từ tâm
Bàn tay thuở ngồi khâu vá
Đèn khuya bóng mẹ âm thầm
Nâng niu, vỗ về thơ ấu
“Canh chầy thức đủ vừa năm ...”
Bàn tay dắt dìu tuổi nhỏ
Ngày xưa chẳng chịu đến trường
Buổi mai đưa vào lớp học
Dặn dò: “Con gắng Mẹ thương !”
Mo cau đựng đầy hạt dẻo
Thương con Mẹ bới ra đồng
Rồi tay cấy từng luống mạ
Thu nào lúa đã đầy bông
Một thời tay là sen búp
Từng đêm chắp lại nguyện cầu
Thương Cha miệt mài chinh chiến
Không về, Mẹ sống lo âu
Bàn tay dạn dầy sương nắng
Đời con một sớm xuân hồng
Vì con tận tình lo lắng
Nên người, ấy Mẹ chờ mong
Thương sao đôi bàn tay Mẹ
Nghìn năm vẫn cứ mặn mà
Ngàn lời thơ con muốn kể
Đâu bằng Mẹ tháng ngày qua
Xin hôn đôi bàn tay Mẹ
Bàn tay đẹp đẽ lạ thường
Sức sống vươn lên mầu nhiệm
Đong đầy tất cả yêu thương
Bài thơ hay, xin phép thầy cho Phật tử này được phổ nhạc,nhân Vu Lan 2019 . PL2563
Trả lờiXóa