- Thích Tánh Tuệ
Đôi khi dở dở, ương ương, khùng khùng
Có khi tui sống bao dung
Đôi khi xét nét không ưng mọi người
Đôi khi tui cũng hay cười
Có khi vẻ mặt như trời mùa đông
Nhiều khi tui cũng có lòng
Mà nhiều khi tiếc ... một đồng chẳng chi
Lắm khi cũng rất sân si
Song cũng lắm lúc ... “Từ bi bất ngờ !”
Đôi khi tui rất dại khờ
Bất chợt, có bữa cao cơ hơn người
Nhiều lần tui thật “dở hơi”
Lắm khi tui cũng một trời nết na
Đôi lúc tui mặc cà sa
Không lâu tui ở với ma một phòng
Nhiều khi ước muốn, đèo bòng
Đôi lúc chỉ thích lông bông một mình
Sớm nào ... thi thoảng kệ kinh
Chiều nào ... la hét thất kinh, động trời
Hôm qua chẳng nói một lời
Bữa nay thì suốt cả thời huyên thuyên
Ít khi tui được bình yên
Nhiều khi bất ổn, trăm niềm âu lo
Có đêm nằm ngáy pho pho
Có khuya trằn trọc, tính so mọi điều
Đôi khi sâu sắc, đăm chiêu
Đôi lần nông cạn, tự kiêu vẫy vùng
Ánh nhìn xa lạ, dửng dưng
Vòng tay thông cảm như từng thương yêu
Lòng tui con nước thủy triều
Vô thường sóng vỗ bao chiều lênh đênh
Tui là hạt bụi không tên
Mà hồn chứa đủ tâm tình thế gian
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét