- Thích Tánh Tuệ
Ngan ngát ru hồn ai lãng quên
Thùy miên trong cõi đời sinh tử
Sực tỉnh, trăng tàn, quá nửa đêm
Khuya nao thiền khách chờ hoa nở
Chén trà chưa nguội đã chiêm bao
Nắng đêm loang loáng cài song cửa
Thức giấc hoa phai tự lúc nào
Nghìn xưa hoa với đời như mộng
Nở đóa vô thường trong cõi mê
Chỉ thoáng trần tâm vừa giao động
Khuất lấp trăm năm một nẻo về
Đêm lắng, hoa vời thiên thu lại
Ai cười vỡ nát mộng hằng sa
Xưa mê ôm cõi đời si dại
Đâu ngờ … muôn kiếp vốn không hoa
Trăng lên soi rạng hồn nhân thế
Bụt ngồi bóng đổ xuống dòng sông
Hiên chùa một nụ Quỳnh Hương hé
Ai vừa … hội ngộ khắp mênh mông
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét