『 Đây là bản dịch từ bài tiếng Pháp - LE TRAIN DE LA VIE - nhạc và lời Pháp, do Anthony Richard, nhạc phẩm “J’entends Siffler Le Train” 』
Cuộc đời giống như một chuyến đi xe lửa - người lên người xuống, có những tai nạn ở những trạm này, có những chuyện ngạc nhiên, thích thú …
Khi ta chào đời, ta lên xe lửa, ta gặp những người ta đã tưởng rằng họ sẽ ở lại với ta suốt chuyến đi, đó là cha mẹ ta. Thật không may, sự thật lại khác hẳn, các Ngài đã xuống một ga nọ, bỏ mặc chúng ta thiếu tình yêu thương và sự trìu mến, thiếu tình âu yếm và sự gần gũi của các Ngài. Dù sao, đã có những người khác lên tàu, họ sẽ trở nên rất quan trọng đối với chúng ta, đó là anh chị em ta, bạn bè ta và tất cả những người yêu mến chúng ta.
- Có những người xem cuộc hành trình như một buổi dạo chơi, có những người lại chỉ thấy buồn trong suốt chuyến đi.
- Có những con người luôn luôn hiện diện và sẵn sàng giúp đỡ những ai cần.
- Có những người khi xuống tàu đã để lại một nỗi nhung nhớ triền miên …
- Có những người vừa lên đã xuống ngay, chúng ta chỉ vừa kịp thấy họ thôi.
Chúng ta ngỡ ngàng vì một vài hành khách mà chúng ta yêu mến lại ngồi trong một toa khác bỏ mặc ta trong quãng hành trình đơn độc. Dĩ nhiên không ai có thể cấm cản chúng ta đi tìm họ khắp nơi trên xe lửa. Đôi khi, thật không may, chúng ta không thể ngồi bên họ bởi vì chỗ đó đã có người. Không can chi, hành trình là như thế, đầy thách đố, lắm giấc mơ, hy vọng, những lần từ biệt mà không bao giờ trở lại.
- Hãy cố gắng thực hiện chuyến đi cho tốt nhất.
- Hãy cố gắng hiểu những người ngồi bên mình và tìm ra điều tốt nhất nơi mỗi người.
- Hãy nhớ rằng mỗi khoảnh khắc của chuyến đi, một bạn đồng hành nào đó có thể chao đảo và cần được chúng ta thông cảm.
Chúng ta cũng thế, chúng ta có thể chao đảo và sẽ luôn có ai đó có thể hiểu chúng ta. Mầu nhiệm lớn lao của cuộc hành trình là chúng ta không biết được khi nào chúng ta sẽ xuống tàu mãi mãi. Chúng ta cũng chẳng biết được khi nào các bạn đồng hành chúng ta xuống lúc nào. Ngay cả người ngồi sát bên ta. Phần tôi, tôi nghĩ rằng sẽ rất buồn khi phải xuống xe. Tôi chắc chắn là thế.
Vĩnh biệt tất cả bạn bè mà tôi từng gặp trên xe, hẳn là một điều đau đớn. Để những người thân của mình ở lại một mình hẳn là rất buồn đau. Nhưng tôi chắc chắn rằng một ngày kia tôi sẽ đến ga trung tâm mà gặp lại tất cả mọi người với một số hành trang mà khi lên xe họ không hề có. Thế là tôi sẽ sung sướng vì đã góp phần làm gia tăng và làm phong phú cho hành trang của họ.
------
Đây là bản dịch từ bài tiếng Pháp - LE TRAIN DE LA VIE - nhạc và lời Pháp, do Anthony Richard, nhạc phẩm “J’entends Siffler Le Train”. Bài viết mang một triết lý rất sâu sắc, thức nhắc con người nhớ đến cuộc đời mình như một hành trình trên một chuyến tàu. Nếu đem áp dụng Phật pháp thì chúng ta sẽ hiểu thế nào ?
Phật đã dạy chúng ta là những khách trọ đến rồi đi. Cõi Ta Bà như một quán trọ, chúng ta là những hành khách, ăn nghỉ rồi lại lên đường. Chỉ có chủ nhân mới không đến không đi. Bản thân mình, những người chung quanh mình đều thế. Vậy thì hãy tìm cho mình một chỗ nương tựa vững chắc. Phật dạy không gì bằng phải tự mình làm hòn đảo cho chính mình.
Hòn đảo đó là gì ? Là niềm tin vào Phật pháp. Có niềm tin này thì không ai có thể lay chuyển được. Niềm tin này từ đâu mà có ? Từ kinh pháp của Phật. Muốn hiểu Kinh, phải tìm những bậc thiện tri thức chỉ dẫn, môi trường có nếp sống lành mạnh, chân chánh. Nhờ đó, ta mới thấy được đường đi, hiểu được nghĩa lý, không lầm đường lạc lối, chịu nỗi khổ trầm luân. Những người có trí cần chọn lựa con đường đi cho mình. Để rồi những người mình đã gặp trong cuộc đời đều sẽ có ngày “cùng gặp ở sân ga trung tâm”, cùng hội ngộ nơi “không già, không chết, không dời đi đâu”, an lạc miên viễn.
Khi ta chào đời, ta lên xe lửa, ta gặp những người ta đã tưởng rằng họ sẽ ở lại với ta suốt chuyến đi, đó là cha mẹ ta. Thật không may, sự thật lại khác hẳn, các Ngài đã xuống một ga nọ, bỏ mặc chúng ta thiếu tình yêu thương và sự trìu mến, thiếu tình âu yếm và sự gần gũi của các Ngài. Dù sao, đã có những người khác lên tàu, họ sẽ trở nên rất quan trọng đối với chúng ta, đó là anh chị em ta, bạn bè ta và tất cả những người yêu mến chúng ta.
- Có những người xem cuộc hành trình như một buổi dạo chơi, có những người lại chỉ thấy buồn trong suốt chuyến đi.
- Có những con người luôn luôn hiện diện và sẵn sàng giúp đỡ những ai cần.
- Có những người khi xuống tàu đã để lại một nỗi nhung nhớ triền miên …
- Có những người vừa lên đã xuống ngay, chúng ta chỉ vừa kịp thấy họ thôi.
Chúng ta ngỡ ngàng vì một vài hành khách mà chúng ta yêu mến lại ngồi trong một toa khác bỏ mặc ta trong quãng hành trình đơn độc. Dĩ nhiên không ai có thể cấm cản chúng ta đi tìm họ khắp nơi trên xe lửa. Đôi khi, thật không may, chúng ta không thể ngồi bên họ bởi vì chỗ đó đã có người. Không can chi, hành trình là như thế, đầy thách đố, lắm giấc mơ, hy vọng, những lần từ biệt mà không bao giờ trở lại.
- Hãy cố gắng thực hiện chuyến đi cho tốt nhất.
- Hãy cố gắng hiểu những người ngồi bên mình và tìm ra điều tốt nhất nơi mỗi người.
- Hãy nhớ rằng mỗi khoảnh khắc của chuyến đi, một bạn đồng hành nào đó có thể chao đảo và cần được chúng ta thông cảm.
Chúng ta cũng thế, chúng ta có thể chao đảo và sẽ luôn có ai đó có thể hiểu chúng ta. Mầu nhiệm lớn lao của cuộc hành trình là chúng ta không biết được khi nào chúng ta sẽ xuống tàu mãi mãi. Chúng ta cũng chẳng biết được khi nào các bạn đồng hành chúng ta xuống lúc nào. Ngay cả người ngồi sát bên ta. Phần tôi, tôi nghĩ rằng sẽ rất buồn khi phải xuống xe. Tôi chắc chắn là thế.
Vĩnh biệt tất cả bạn bè mà tôi từng gặp trên xe, hẳn là một điều đau đớn. Để những người thân của mình ở lại một mình hẳn là rất buồn đau. Nhưng tôi chắc chắn rằng một ngày kia tôi sẽ đến ga trung tâm mà gặp lại tất cả mọi người với một số hành trang mà khi lên xe họ không hề có. Thế là tôi sẽ sung sướng vì đã góp phần làm gia tăng và làm phong phú cho hành trang của họ.
------
Đây là bản dịch từ bài tiếng Pháp - LE TRAIN DE LA VIE - nhạc và lời Pháp, do Anthony Richard, nhạc phẩm “J’entends Siffler Le Train”. Bài viết mang một triết lý rất sâu sắc, thức nhắc con người nhớ đến cuộc đời mình như một hành trình trên một chuyến tàu. Nếu đem áp dụng Phật pháp thì chúng ta sẽ hiểu thế nào ?
Phật đã dạy chúng ta là những khách trọ đến rồi đi. Cõi Ta Bà như một quán trọ, chúng ta là những hành khách, ăn nghỉ rồi lại lên đường. Chỉ có chủ nhân mới không đến không đi. Bản thân mình, những người chung quanh mình đều thế. Vậy thì hãy tìm cho mình một chỗ nương tựa vững chắc. Phật dạy không gì bằng phải tự mình làm hòn đảo cho chính mình.
Hòn đảo đó là gì ? Là niềm tin vào Phật pháp. Có niềm tin này thì không ai có thể lay chuyển được. Niềm tin này từ đâu mà có ? Từ kinh pháp của Phật. Muốn hiểu Kinh, phải tìm những bậc thiện tri thức chỉ dẫn, môi trường có nếp sống lành mạnh, chân chánh. Nhờ đó, ta mới thấy được đường đi, hiểu được nghĩa lý, không lầm đường lạc lối, chịu nỗi khổ trầm luân. Những người có trí cần chọn lựa con đường đi cho mình. Để rồi những người mình đã gặp trong cuộc đời đều sẽ có ngày “cùng gặp ở sân ga trung tâm”, cùng hội ngộ nơi “không già, không chết, không dời đi đâu”, an lạc miên viễn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét