V
ô

Ư
u




Loài hoa che chở nhân tâm
Đón chào Đức Phật, mẹ cầm nhánh hoa
Oai nghiêm voi trắng sáu ngà
Giấc mơ tạ thế trãi hoa sen vàng

Vô Thường bước xuống nhân gian
Ưu Đàm hoa trổ hiện thân ái tình
Sứ điệp của vạn niềm tin
Tôn vinh nhan sắc huyền linh nữ thần

Đóa Vô Ưu trổ nhọc nhằn
Chờ tay thiếu nữ họa hoằn khai hoa
Cảm linh thanh khiết an hòa
Thiện nhân dưới cội Sala ... nguyện cầu !


Bên đời mưa nắng

- Thích Tánh Tuệ



Thương thì rác bỗng thành hoa
Ghét dù hoa đẹp ... chỉ là rác thôi
Thương thì vật hóa ra người
Ghét, người xem chẳng khác loài vật kia
Thương, xa cách mấy cũng kề
Ghét, bên cạnh vẫn sơn khê ngàn trùng
Bởi thương, bởi ghét vô cùng
Nên nghìn duyên nghiệp mịt mùng nối nhau

Vui thì hoa héo tươi màu
Buồn, dù rộn tiếng cười ... sau vẫn buồn
Vui, đời bỗng đẹp lạ thường
Buồn, ngồi trên đỉnh đế vương lạnh lùng
Vui ngồi hát giữa vô thường
Buồn nhìn quanh những tấn tuồng … thở ra
Vui nghe chửi giống bài ca
Buồn bao tán thán xuýt xoa ... vẫn buồn
Nắng, mưa còn có ngọn nguồn
Buồn vui nhân thế tâm hồn biết đâu

Vạn duyên theo nước qua cầu
Vui buồn, thương ghét, khổ đau tại mình
Ai không lục dục, thất tình
Đời yên vui bởi cái nhìn trạm nhiên
Vẫn là sống giữa trần duyên
Vẫn lòng sen ngát giữa miền trược ô
Vui, buồn ... muôn kiếp sóng xô
Đưa vào hết cõi hư vô. Mỉm cười ...

Cuộc sống được mất vô thường

( Nguồn: Cuộc sống nhìn từ ô cửa thiền )



Cuộc sống được mất vô thường. Cho dù bạn chọn cái gì. Cho dù bạn chọn bỏ qua cái gì hay cố níu giữ cái gì đấy. Cho dù bạn chọn giận dữ hay bình thản. Cuộc sống sẽ vẫn tiếp diễn với chiều hướng suy nghĩ của bạn. Bạn vui vẻ bình thản sẽ gặp vui vẻ bình thản. Bạn giận dữ mất cân bằng, bạn sẽ nhận lại giận dữ mất cân bằng mà thôi.

Khi cuộc sống lấy mất trong tay thứ gì đó …

- Có người sẽ trách cuộc sống bất công, sao lại chọn thứ trong tay tôi mà không phải của kẻ khác. Nghĩ thế rồi buồn, rồi ganh tị với người chung quanh.

- Có người lại nghĩ, cuộc sống đang nhắc nhở phải giữ cẩn thận những thứ mình đang có. Nghĩ thế rồi rồi cẩn thận, rồi bình thản.

- Có người nghĩ, khi lấy mất thứ này, cuộc sống đang muốn đôi tay ta trống để trao cho thứ giá trị hơn. Nghĩ thế rồi cố sống thật mạnh mẽ để nắm lấy những cơ hội lớn.

- Cuộc sống vô thường này là một chuỗi được mất, ngày càng nhiều hơn dài hơn …

Nên …

- Kẻ nghĩ cuộc sống bất công, ngày càng chất chứa nhiều nỗi buồn, chất chứa nhiều lòng ganh tị.

- Kẻ nghĩ cuộc sống đang nhắc nhở phải cẩn thận bảo vệ những thứ đang có, ngày càng biết trân trọng những điều rất nhỏ, ngày càng biết yêu thương hơn, bình thản hơn.

- Kẻ nghĩ cuộc sống sẽ đền trả lại thứ khác giá trị hơn, ngày càng mạnh mẽ càng bản lĩnh …

Tất cả … tất cả … đều được bắt đầu từ một suy nghĩ sinh ra khi phản ứng lại với những được mất trong cuộc sống. Suy nghĩ dẫn dắt cuộc đời chúng ta đi, như chiếc bánh xe sẽ mãi lăn theo chân con vật kéo xe. Cuộc sống được mất vô thường, nhưng là vô thường có hệ thống.

Coi chừng nội tạng đang gặp nguy hiểm

( Theo Tạp chí Dưỡng Sinh|Tri Thức trẻ )



Mùi vị trong miệng sau khi ngủ dậy được xem là dấu hiệu để trắc nghiệm sức khỏe quan trọng. Dưới góc nhìn của Đông y, mùi vị xuất hiện trong miệng vào buổi sáng là dấu hiệu cảnh báo về những căn bệnh nội tạng rất đáng chú ý. Hãy dựa vào những gợi ý này để phòng bệnh sớm.

Nhận biết nội tạng có bệnh thông qua vị của nước bọt buổi sáng

Sau một đêm ngủ dài, cơ thể thực hiện rất nhiều các công đoạn bài tiết và trao đổi chất, loại bỏ các độc tố, tiếp nhận dinh dưỡng và sửa chữa những sai sót. Sau khi tỉnh dậy, nếu soi gương bạn sẽ thấy, tóc bóng dầu hoặc bết gàu, da nhờn hoặc khô hơn, mặt tái sạm, miệng có vị lạ và hơi thở có mùi. Nhân cơ hội này, Đông y mách bạn một cách đơn giản để tự khám bệnh cho mình, đó chính là cảm nhận những mùi vị khác nhau của nước bọt sau khi ngủ dậy. Đây là một trong những dấu hiệu cảnh báo bệnh khá chính xác, bạn chớ nên bỏ qua.

Ngủ dậy miệng có sáu vị này: COI CHỪNG NỘI TẠNG ĐANG GẶP NGUY HIỂM

1. MIỆNG CÓ VỊ ĐẮNG, hãy coi chừng viêm gan, sỏi mật

Sau khi ngủ dậy, nếu nước bọt của bạn có vị đắng, hoặc nước tiểu màu vàng đặc, cần xem xét đến khả năng gan bị nóng dẫn đến viêm. Nếu miệng đắng kèm theo dấu hiệu một bên sườn phải bị sưng phù to hơn, kèm theo dấu hiệu có cảm giác lạ sau khi ăn nhiều thực phẩm chứa dầu mỡ, thì nên kiểm tra xem bạn có bị sỏi mật hay không.

2. MIỆNG CÓ VỊ NGỌT, bệnh tiểu đường đang hình thành

Khi ngủ dậy mà trong miệng có cảm giác ngọt, thì chính là biểu hiện của lá lách bị tích nhiệt. Dấu hiệu này nhắc nhở bạn rằng hãy khẩn trương ăn thêm rau xanh, hạn chế ngay việc ăn quá nhiều thịt và thực phẩm chứa dầu mỡ. Đồng thời, bạn nên khẩn trương tăng cường tập thể dục, giảm thức khuya. Nếu hiện tượng miệng ngọt kéo dài kèm theo khát nước và đi tiểu nhiều, bạn hãy cẩn thận với bệnh tiểu đường.

3. MIỆNG CÓ VỊ MẶN, có thể thận đã có vấn đề nghiêm trọng

Khi ngủ dậy nuốt nước bọt mà trong miệng có vị mặn thì khả năng lớn là dấu hiệu của thận bị suy nhược. Nếu kèm theo hiện tượng đi tiểu nhiều hơn, vùng lưng và eo đau mỏi, sợ lạnh, mệt mỏi và các triệu chứng bất thường khác, thì hãy khẩn trương đi khám thận.

4. MIỆNG CÓ VỊ CHUA, dạ dày khó tiêu, hệ tiêu hóa gặp rắc rối

Khi ngủ dậy cảm thấy trong miệng bị chua, là dấu hiệu mách bạn rằng gan và dạ dày đang có những bất thường, gan đang bị tăng khí. Lúc này, cơ thể bạn sẽ có dấu hiệu mệt mỏi, tinh thần sa sút, khẩu vị ăn uống kém hoặc không muốn ăn. Khi các dấu hiệu tiêu hóa gặp vấn đề, bạn cần chú ý dưỡng lá lách và giải độc, chăm sóc gan càng sớm càng tốt.

5. NHẠT MIỆNG, có thể bị cảm lạnh, lá lách hư yếu

Khái niệm miệng nhạt ở đây được hiểu là bạn ăn bất kỳ món gì cũng không cảm nhận được hương vị chính xác của nó, đều cảm thấy không ngon. Ngoài việc bạn phải kiểm tra xem có bị cảm hay không, còn phải nghĩ đến việc lá lách đang bị hư tổn. Nếu đang ở triệu chứng nhạt miệng mức độ nhẹ, bạn có thể nấu canh hoặc cháo khoai mỡ (củ từ), đậu bát, đậu trắng để bổ sung dinh dưỡng cho lá lách, giúp cải thiện tình trạng bệnh nhanh chóng. Nếu cảm giác nhạt miệng kéo dài, thì nên đi khám để kiểm tra chức năng nội tạng liên quan.

6. MIỆNG TANH, phổi có thể đang bị nóng

Sau khi ngủ dậy mà trong miệng của bạn có mùi tanh, thì hãy nhớ rằng đây là một trong những dấu hiệu của bệnh phổi bốc hỏa, nóng trong. Nếu đúng là miệng tanh, bạn nên tranh thủ ăn một ít lá diếp cá, hoa bách hợp, quả sơn trà, lê, hạt hạnh nhân với một lượng phù hợp để cải thiện tình hình, giảm thiểu tình trạng nóng phổi. Lựa chọn thực phẩm làm mát phổi là việc đầu tiên. Sau đó nếu nặng hơn thì nên xin tư vấn bác sĩ.

Những bình minh hạnh phúc

- Thích Tánh Tuệ



Nếu buổi sáng nay thức dậy
Thấy còn khỏe mạnh, bình an
Giữa cuộc đời đầy bịnh tật
Phước hơn nhiều người thế gian

Nếu buổi sáng nay thức dậy
Đất trời quang đãng, tịnh thanh
Chắp tay niệm tình cuộc sống
Vì thanh bình không chiến tranh

Nếu buổi sáng nay thức dậy
Mở mắt chậm nhìn chung quanh
Cha Mẹ, anh em ... còn đó
Đời ta may mắn, phước lành

Nếu buổi sáng nay thức dậy
Hè phố bao người nằm co
Lặng gửi tình thương đến họ
Tạ Ơn đời, ta ấm no !

Nếu buổi sáng nay thức dậy
Dòng người vội vã, ngược xuôi
Ta sống nhẹ nhàng, an tịnh
Biết đủ nên nghèo vẫn vui

Nếu buổi sáng nay thức dậy
Quên hết hận sầu - thứ tha
Soi gương thấy Ngài Di Lặc
Nơi nụ cười ta đang là

Nếu buổi sáng nay thức dậy
Nghe người khuất núi, lìa xa
Cảm ơn mình còn hơi thở
Sống đẹp hơn ngày hôm qua

Tai hại của vô minh

- Chay Mộc



❝ ...

- Con à !

- Dạ !

Con biết cái tâm con vô thường, đôi lúc dừng lại con sẽ nhận ra được điều ấy. Cơn nóng giận mạnh mẽ đến mấy, đến rồi ắt phải đi. Dù sợ hãi thế nào, sợ rồi phải hết sợ. Con cứ lặng yên nghe mà xem, những ngã mạn, những đau thương, những sợ hãi, những lo lắng đến ào ào, mà đi cũng nhanh không kém.

Con quan sát mà xem, khi con giận, con nghĩ cơn giận là con. Con tìm nguyên nhân bên ngoài khiến mình giận để đổ lỗi, để trách móc. Làm bao nhiêu việc gây tổn thương người khác. Để khi cơn bão giận dữ qua đi, để lại bao hậu quả đau lòng. Rồi những hậu quả đấy lại làm con lo lắng, bất an, sợ hãi. Ví dụ khi con giận, con đánh người ta, cả con và người ta đều bị thương. Đến khi hết giận rồi, thì đã gây ra một cuộc hiềm khích lớn khó mà giải quyết, rồi người bị con đánh tìm cách trả thù làm cho con lo lắng và mệt mỏi …

Con thấy cái tai hại của vô minh chưa ? Chỉ một cảm xúc giận nổi lên mà làm con rơi vào vòng xoáy của bao đau thương nối tiếp không tài nào thoát ra được. Con thấy sức mạnh của ý nghĩ chưa ? Chỉ cần con khởi một niệm đã là làm cuộc đời dâu bể. Mình biết, nhưng mình cần tinh cần quan sát hàng ngày. Bởi biết, rồi nhận ra một chút, rồi không quan sát liên tục, thì lập tức con sẽ bị nhấn chìm lại vào vô minh ngay thôi. Bởi những suy nghĩ đã thành thói quen, không quan sát và để tâm thật tỉ mỉ thì không thể nào nhận ra. Một giây trước thôi, có chánh niệm con là người hiểu biết. Một giây sau, mất chánh niệm, con đã là ai đó khác rồi, không còn là con biết nữa đâu. Nên sự tu học cần thời gian, cần kiên trì, cần sự tỉ mỉ, cần công phu hàng ngày, thì mới mong mỗi ngày mới là một ngày tiến bộ thêm một chút. Còn không, cũng chỉ là bè thả trôi sông mà thôi.

Yêu và thương con nhiều, nghe con !

( Chay Mộc )


...❞

Bình an đích thực

- Chay Mộc



❝ ...

- Con à !

- Dạ !

Đừng mong “năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an”, đừng mong cầu cuộc đời này luôn phẳng lặng, bởi hai lý do: phẳng lặng dễ làm người ta quên, và cuộc đời cũng không ai là không có bão giông, chỉ là người ta có nói hay không mà thôi. Chúng ta đến đây là để học, vì vậy không có chuyện không có bài học, cũng không có chuyện không được thực hành.

Bình an đích thực là dù bão tố hay nắng vàng thì trong tâm mình vẫn bình an. Đó mới là bình an chân thật. Còn bình an do hoàn cảnh xung quanh bình lặng, đó là ngưỡng vọng mà thôi. Hãy tìm bình an chân thật qua từng cử chỉ, từng hành động, từng suy nghĩ mỗi ngày, qua việc vượt qua từng khó khăn - từng thử thách, qua từng nỗi đau, từng mất mát … để thấy rằng đi qua năm tháng với tâm bình an chứ không phải tìm cầu bình an.

Yêu và thương con nhiều, nghe con !

(Chay Mộc)


...❞

Đời - cuộc đấu tranh liên tục

- Mirko Gomex



Đời là cuộc đấu tranh liên tục, nó luôn được cải biên với những khó khăn mới. Và chúng ta sẽ chiến thắng nhưng bao giờ cũng phải trải giá.

Không hiểu biết thì không thể thương yêu

- Trích: “ĐƯỜNG XƯA MÂY TRẮNG”, Chương XLII, Thích Nhất Hạnh

Vua Pasenadi đến thăm Bụt một mình, không có hoàng hậu và công chúa đi theo. Vua cũng không đem theo vị văn quan hay võ quan nào. Ngài để xe và thị vệ ngoài cổng tu viện Jetavan và đi bộ vào một mình. Vua được Bụt tiếp trước chiếc am lá của người. Sau khi an vị và trao đổi những lời thăm hỏi, vua hỏi Bụt một cách trực tiếp:

- Sa-môn Gotama, người ta thường ca ngợi Ngài là Bụt, là đã đạt tới quả vị giác ngộ cao nhất, trẫm băn khoăn tự hỏi, tuổi của Ngài còn nhỏ, năm tu của Ngài cũng còn ít, thế mà tại sao Ngài lại đạt tới thành quả đó được ? Trẫm đã nghe nói đến những vị đạo cao đức trọng như Puruna Kassapa, như Makkhali Gosala, như Nigantha Nathaputta, như Sanjaya Belatthiputta, ... những vị này là người người tu lâu năm, tuổi tác đều lớn, tại sao họ không tự nhận họ là bậc giác ngộ hoàn toàn ? Lại còn những vị như Pakudha Kaccayana và Ajita Kesakambali nữa. Ngài có nghe nói đến những vị ấy không ?

Bụt ôn tồn:

- Đại vương, tôi có nghe nói tới các vị ấy và có vị tôi cũng đã từng được gặp. Đại vương, sự tỉnh thức không tùy thuộc vào tuổi tác, và năm tháng không quyết định được sự có mặt của giác ngộ. Đại vương, có những cái bé nhỏ mà ta không nên khinh thường: một vị vương tử bé, một con rắn con, một đốm lửa nhỏ và một nhà tu trẻ. Vị vương tử tuy bé nhưng cũng có vương tính của một đức vua như bệ hạ bậy giờ, một con rắn nhỏ có thể làm ta mất mạng trong chốc lát. Một đốm lửa hồng có thể làm thiêu rụi một khu rừng hay một thành phố lớn và một nhà tu trẻ có thể đạt tới quả vị giác ngộ hoàn toàn. Đại vương ! Người khôn ngoan không bao giờ khinh thường một một vương tử bé, một con rắn nhỏ, một đốm lửa hồng và một nhà tu trẻ.

Vua Pasenadi nhìn Bụt kinh ngạc. Người ngồi trước mặt vua đã nói với vua những điều trên một cách điềm đạm. Những điều Bụt nói không hàm chứa một hào ly mặc cảm nào. Vua bắt đầu có đức tin nơi Bụt. Vua hỏi Bụt về điều mà vua còn thắc mắc và chưa giải quyết được xong xuôi:

- Sa-môn Gotama, có người nói rằng Ngài chủ trương không nên thương yêu, bởi vì càng thương nhiều thì càng lo lắng nhiều, càng thương nhiều thì càng sầu khổ nhiều, càng thương nhiều thì càng thất vọng nhiều. Trẫm nghĩ rằng điều đó có thể đúng, nhưng lòng trẫm vẫn không yên. Trẫm nghĩ nếu không có thương yêu thì cuộc đời sẽ khô khan và vô vị lắm. Xin Ngài giải dùm những nghi nan ấy cho trẫm.

Bụt nhìn vua:

- Đại vương, câu hỏi của Ngài rất hay, và nhiều người sẽ được khai sáng nhờ câu hỏi này. Tiếng thương yêu có nhiều nghĩa, ta phải xét cho kỹ về bản chất của từng loại thương yêu. Cuộc đời cần đến đến sự thương yêu, nhưng không phải là thứ thương yêu dựa trên căn bản của dục vọng, của đam mê và vướng mắc, của phân biệt và kỳ thị. Đại vương, có một thứ tình thương mà cuộc đời rất cần đến, đó là lòng từ bi. Từ là maitri, còn bi là karuna. Đại vương, tình thương mà người đời thường nói tới là tình thương giữa cha mẹ và con cái, giữa vợ và chồng, giữa những người cùng trong họ hàng, cùng thân tộc, cùng giai cấp hoặc cùng quốc gia. Vì tình thương ấy còn dựa vào ý niệm “tôi” và “của tôi” cho nên bản chất của nó còn là sự vướng mắc và phân biệt.

Người ta chỉ muốn thương cha của mình, thương mẹ của mình, thương chồng của mình, thương vợ của mình, thương con của mình, thương cháu của mình, thương họ hàng của mình, thương đất nước của mình, cho nên người ta còn vướng mắc và phân biệt. Vướng mắc cho nên lo lắng về những bất trắc có thể xảy đến dù chúng chưa xảy đến, vướng mắc cho nên phải gánh chịu sầu đau và thất vọng mỗi khi có những bất trắc xảy đến. Phân biệt cho nên có thái độ nghi kỵ, hờ hững và ghét bỏ đối với những người mình không thương. Vướng mắc và phân biệt đều là những nguyên nhân của khổ đau, khổ đau cho mình và cho người.

Đại vương, thứ tình thương mà muôn loài đang khao khát là lòng từ bi. Từ là thứ tình thương có thể đem đến an vui cho kẻ khác, bi là thứ tình thương có thể làm vơi đi những khổ đau của kẻ khác. Từ và bi là thứ tình thương không có điều kiện, không bắt buộc và không đòi hỏi bất cứ một sự đền đáp nào. Trong từ bi, người được thương không phải chỉ là cha ta, mẹ ta, vợ ta, chồng ta, con ta, huyết thống ta, giai cấp ta, ... kẻ được thương là tất cả mọi người và mọi loài.

Trong từ và bi không có sự phân biệt ta và không ta, của ta và của không của ta. Vì không phân biệt nên không có vướng mắc. Từ và Bi chỉ đem lại niềm vui và làm giảm đi nỗi khổ, Từ và Bi không gây lo lắng sầu khổ và thất vọng. Thiếu từ bi, cuộc đời sẽ khô khan, khổ đau và buồn chán như đại vương nói. Có từ bi, cuộc đời sẽ có an lạc, hạnh phúc và tươi vui. Đại vương, Ngài là bậc nhân chủ cầm đầu của cả một nước, dân chúng vương quốc Ngài sẽ được thấm nhuần ân đức Ngài nếu Ngài tu tập được tâm Từ và tâm Bi.

Vua cúi đầu suy nghĩ một lúc. Sau đó vua ngửng lên hỏi Bụt:

- Trẫm có một gia đình để coi sóc, có một vương quốc phải chăm lo. Nếu trẫm không thương yêu gia đình của trẫm và dân chúng trong vương quốc của trẫm thì làm sao trẫm có thể coi sóc và chăm lo cho họ được ? Xin Bụt soi sáng điểm này cho trẫm.

- Cố nhiên là đại vương phải thương yêu gia đình hoàng gia và phải thương yêu dân chúng của vương quốc. Nhưng tình thương yêu của đại vương có thể vượt khỏi phạm vi gia đình và vương quốc. Đại vương thương yêu và chăm sóc cho các hoàng tử và công chúa, điều đó không ngăn cản việc đại vương có thể thương yêu và chăm sóc cho tất cả những người trẻ khác trong vương quốc như là thương yêu và chăm sóc chính con trai và con gái của đại vương. Nếu đại vương làm được như vậy thì tình thương hạn hẹp trở thành tình thương rộng lớn, và đột nhiên tất cả những người trẻ tuổi trong vương quốc đều trở nên con trai và con gái của đại vương. Đó đích thực là tâm từ bi. Đây không phải là một điều quá lý tưởng. Đây là một điều con người có thể thực hiện được nhất là khi con người ấy có trong tay những phương tiện như đại vương. Nếu đại vương phát được nguyện lớn thì đại vương chắc chắn có thể làm được điều này.

- Nhưng còn những người trẻ tuổi trong các vương quốc khác ?

- Không có gì ngăn cản đại vương thương yêu những người trẻ tuổi trong các vương quốc khác như con trai và con gái của Ngài, dù những người này không nằm trong vùng cai trị của đại vương. Không phải vì thương yêu dân chúng của quốc gia mình mà mình không thể thương yêu dân chúng của các quốc gia khác.

- Thương yêu như thế nào ? Họ có nằm dưới quyền cai trị của mình đâu ?

Bụt nhìn vua:

- Sự giàu mạnh và an ổn của một quốc gia không phải được tạo nên bởi sự nghèo hèn và loạn lạc của những quốc gia khác. Đại vương, nền hòa bình và thịnh vượng lâu dài của một quốc gia chỉ có thể được xây dựng trên sự hòa hiếu giữa các quốc gia và ý hướng về một nền thịnh vượng chung. Nếu đại vương thực sự muốn cho vương quốc Kosala có hòa bình và những người trai trẻ trong vương quốc không phải xông pha nơi lửa đạn thì đại vương cũng phải giữ gìn làm sao cho các vương quốc kế cận cũng có hòa bình và để những trai trẻ các xứ đó cũng khỏi phải xông pha trong vòng lửa đạn. Chính sách ngoại giao và kinh tế của đại vương phải thực sự đi theo con đường của tâm từ bi thì đại vương mới có thể làm được chuyện này. Như vậy trong khi đại vương thương yêu và chăm sóc cho quốc gia Kosala, đại vương cũng chăm sóc cho các vương quốc khác như Magadha, Sasi, Videha, Sakya và Koliya.

Đại vương, mới năm ngoái đây, sau khi về thăm gia đình và vương quốc Sakya, tôi và nhiều vị khất sĩ có tới du hóa ở Arannakutila, thuộc lãnh thổ của quý quốc, sát chân núi Hy Mã Lạp Sơn. Ở đó tôi đã suy nghiệm về một chính sách trị nước căn cứ trên nguyên tắc bất bạo động. Tôi thấy các vị quốc vương rất có thể cai trị nghiêm minh, đem lại an hòa và hạnh phúc của muôn dân mà không cần sử dụng đến những biện pháp bạo động như chinh phạt, xử tử, giam hãm, tù đày .v.v.v... Tôi đã nói những điều này với phụ vương tôi, vua Suddhodana, nhân tiện đây tôi cũng muốn xác định điều đó với đại vương, làm nhà chính trị giỏi, đại vương có thể trị nước mà không cần đến những phương thức bạo động, nếu Ngài biết hun đúc và nuôi dưỡng Từ Bi.

Vua thốt lên:

- Thật là kỳ diệu ! Thật là kỳ diệu ! Chưa bao giờ trẫm được nghe những lời giáo huấn mới lạ và sâu sắc như thế. Ngài thật là một bậc tôn quý trên đời. Những điều Bụt dạy, trẫm xin lĩnh giáo để về chiêm nghiệm, bởi vì trẫm biết những lời dạy ấy có những chiều sâu cần phải khám phá. Bây giờ trẫm xin hỏi Ngài một câu hỏi thật đơn giản. Thói thường thì tình thương của người đời bao giờ cũng ẩn chứa ý niệm phân biệt, và ít nhiều cũng mang tính chất đam mê và vướng mắc, theo Bụt thì là thứ tình thương có thể gây nên lo lắng, sầu khổ, và thất vọng. Vậy nếu không thương như thế thì ta phải thương làm sao ? Ví dụ như trẫm đây, trẫm phải thương con cái của trẫm như thế nào để tránh được những lo lắng, sầu khổ và thất vọng ?

- Không ai cấm cản chúng ta thương yêu, nhưng ta phải biết quán sát để thấy được bản chất của tình thương chúng ta.Tình thương theo lẽ thì phải làm cho người được thương yêu có an lạc và hạnh phúc, nhưng nếu chỉ là đam mê, là ích kỷ, là ý chí chiếm hữu thì tình thương này không thực sự là tình thương, tình thương này không làm cho người được thương có an lạc và hạnh phúc. Trái lại nó làm cho kẻ kia cảm thấy tù túng, lệ thuộc, mất hết tự do, mất hết phẩm cách của một con người có tự do. Tình thương trong trường hợp này chỉ là một tù ngục. Nếu người được thương không có hạnh phúc, nếu người ấy không chấp nhận cái nhà tù của sự chiếm hữu thì tình thương kia sẽ dần dần biến thành sự ghét bỏ và hận thù.

Đại vương biết không, tại kinh đô Savatthi này cách đây chỉ có mười hôm, một chuyện thương tâm đã xảy ra chỉ vì tình thương không được thỏa mãn đã biến thành hận thù. Có một bà mẹ cảm thấy mất mát khi đứa con trai duy nhất của bà đem lòng thương yêu một cô thiếu nữ và sau đó cưới cô ấy về làm vợ. Bà mẹ kia thay vì thấy rằng mình có thêm một đứa con, lại cảm thấy rằng mình đã mất một đứa con, và cho rằng con trai mình đã phản bội tình thương của mình. Nghĩ như thế, hận thù nảy sinh trong tâm bà. Một hôm bà đã bỏ thuốc độc vào thức ăn, và cả con trai lẫn con dâu đều chết vì ngộ độc. Đại vương ! Trong đạo lý giác ngộ, thương yêu phải đi đôi với hiểu biết, thương yêu chính là hiểu biết. Nếu không hiểu biết thì không thể thương yêu, vợ chồng không hiểu nhau thì không thể thương nhau, anh em không hiểu nhau thì không thể thương nhau. Muốn cho một người nào có hạnh phúc, mình phải tìm hiểu cho được những ước vọng và những khổ đau của chính người ấy. Hiểu được rồì mình mới có thể làm mọi cách để cho người ấy bớt khổ đau và có hạnh phúc. Như vậy mới gọi là tình thương chân thật, còn nếu mình chỉ muốn kẻ kia làm theo ý mình, và không biết gì đến những khổ đau và những nhu cầu chân thực của người ấy thì đó không phải là thương. Đó chỉ là ước muốn chiếm hữu hoặc ước muốn thỏa mãn ý nguyện của mình, cho dù đó là ý nguyện muốn cho người kia sung sướng.

Đại vương ! Dân chúng trong vương quốc Kosala có những đau khổ và những ước vọng của họ. Nếu đại vương thực sự hiểu thấu những đau khổ và những ước vọng ấy thì đại vương sẽ thực sự thương yêu được họ. Các quan chức trong triều cũng có những đau khổ và những ước vọng của họ. Nếu đại vương thực sự thấu hiểu những đau khổ và ước vọng ấy, đại vương có thể làm cho họ sung sướng và họ sẽ suốt đời trung thành với đại vương. Hoàng hậu, các thái tử và công chúa, mỗi người đều cũng có những đau khổ và những ước vọng của mình, nếu đại vương thực sự thấu hiểu được những đau khổ và những ước vọng ấy, đại vương cũng sẽ làm cho họ sung sướng, và khi mọi người được sung sướng và an lạc thì chính đại vương cũng sẽ được sung sướng và an lạc. Đó là nghĩa thương yêu trong đạo lý tỉnh thức.

Vua Pasenadi cảm thấy xúc động. Chưa có một vị đạo sĩ hay một vị Bà-la-môn nào đã chiếu rọi ánh sáng vào các ngõ ngách tâm tư của vua và làm cho vua thấy hiểu được tâm mình một cách rõ ràng như thế. Vị sa-môn, vua nghĩ là một bảo vật quý giá khôn lường của vương quốc, xứng đáng làm thầy của ta. Vua cúi đầu suy nghĩ. Một lát sau, vua ngửng mặt nhìn Bụt:

- Trẫm cảm ơn Ngài đã soi sáng nhiều cho trẫm, nhưng còn một điều này nữa, trẫm còn thắc mắc. Ngài đã nói rằng tình thương có đam mê và vướng mắc thường có tác dụng gây khổ đau và thất vọng, trong khi thương theo đạo lý từ bi tuy không ích kỷ và không vụ lợi nhưng cũng vẫn đem lại khổ đau và thất vọng như thường. Trẫm cũng thương dân, nhưng mỗi khi thấy dân chịu khổ đau vì những thiên tai như bão tố lụt lội, dịch lệ, ... thì trẫm vẫn cảm thấy khổ đau và thất vọng, mà trẫm nghĩ Ngài cũng thế, mỗi khi thấy người khác khổ đau vì bệnh hoạn, chết chóc, Ngài cũng không thể không khổ đau.

- Câu hỏi của đại vương rất hay, nhờ câu hỏi này mà Ngài có thể hiểu sâu thêm về bản chất của từ bi. Trước hết, đại vương nên biết rằng những khổ đau do thứ tình thương có bản chất đam mê và vướng mắc đem lại thì nặng nề và to lớn gấp muôn vạn lần những khổ đau mà lòng từ bi đã làm phát khởi trong lòng ta. Kế đó, đại vương phải phân biệt hai loại khổ đau: một loại khổ đau hoàn toàn vô ích và chỉ có công dụng tàn phá cơ thể và tâm hồn người, một loại khổ đau nuôi dưỡng được lòng từ bi, ý thức trách nhiệm và đưa tới ý chí hành động diệt khổ. Thứ tình thương có bản chất đam mê và vướng mắc vì được nuôi dưỡng trong tham đắm và si mê nên chỉ có thể đem lại những phiền não khổ đau làm tàn phá con người, trong khi từ bi chỉ nuôi dưỡng xót thương cho hành động cứu khổ. Đại vương ! Sự xót thương rất cần cho con người. Đó là một niềm đau có ích. Không biết xót thương thì con người không thể là con người, vì vậy những khổ đau do lòng xót thương đem lại là những khổ đau cần thiết và có lợi lớn.

Sau nữa, đại vương nên biết là từ bi là hoa trái của sự hiểu biết. Tu tập theo đạo lý tỉnh thức là để chứng ngộ được thực tướng của sự sống. Thực tướng ấy là vô thường. Mọi vật đều vô thường, vô ngã, vì vậy không vật nào là không có ngày phải tàn hoại. Thấy được tự tính vô thường của vạn vật, người tu có một cái nhìn điềm đạm và trầm tĩnh, vì vậy những vô thường xảy đến không làm xáo động được tâm mình. Cũng vì vậy niềm xót thương do lòng từ bi nuôi dưỡng không bao giờ có tính cách nặng nề và chua cay của những đau khổ thế tục. Trái lại, niềm xót thương này còn đem đến sức mạnh cho người tu đạo. Đại vương ! Hôm nay đại vương đã nghe khái quát về đạo lý giải thoát. Một hôm khác, tôi sẽ giảng giải thêm cho đại vương về đạo lý này.

Với tâm hồn tràn đầy sự biết ơn, quốc vương Pasenadi đứng dậy từ tạ Bụt. Vua tự nhủ là một ngày nào đó vua sẽ xin Bụt nhận vua làm đệ tử. Vua biết hoàng hậu Mallika, thái tử Jeta và công chúa Vajiri đều đã có cảm tình sâu đậm với Bụt, và vua nghĩ hôm nào cả gia đình hoàng gia sẽ đến xin quy y làm đệ tử cùng một lần. Vua cũng biết là con gái mình, công chúa Kosaladevi, chánh hậu của quốc vương Bimbisala, cũng như chính quốc vương Bimbisara, em rể của mình, cũng đã từ lâu quy y Tam Bảo.

Chiều hôm ấy, hoàng hậu Mallika và công chúa Vajiri đột nhiên thấy vua trở nên rất ngọt nào và thầm lặng. Hoàng hậu và công chúa biết đó là hiệu quả của cuộc gặp gỡ giữa vua và Bụt. Tuy nhiên cả hai đều không đả động tới việc này. Họ rất muốn vua kể lại cho họ nghe về cuộc gặp gỡ mà họ biết là rất kỳ thú ấy, nhưng cả hai người đều mặc nhiên đồng ý rằng họ phải đợi tới một dịp khác.

An nhiên

- Thích Tánh Tuệ

Chiều hôm núi hỏi dòng sông
Sao trôi đi mãi mà không thấy về
Sông bèn róc rách, tỉ tê
Nghìn thu nước đã nguyện thề cùng mây
Rồi mai, mưa xuống đất này
Ấy thì ta lại sum vầy, thế thôi
Chớ buồn cho cuộc chia phôi
Ngày sau trùng ngộ môi cười đẹp hơn
Vô thường ấp ủ Chân thường
Cõi uyên, cõi tạm chưa từng vắng nhau
Núi ơi ! Nắng đã phai màu
Dòng thời gian chảy qua cầu vạn niên
Trùng trùng trong nẻo nhân duyên
Hẹn nhau dưới cội Chân Nguyên phút này
Ơ kìa, nước đã thành mây
Mưa rơi trên lá ... chiều nay núi cười

Đến - Đi - Sinh - Diệt … trò chơi
“Bừng con mắt mộng” thảnh thơi sống nhàn




Vượt qua những thương ghét phàm tình

- Sưu tầm



Tu là biết vượt qua những Thương, Ghét phàm tình. Ða số người thường, suốt ngày sống trong sự thương ghét. Người nào vừa ý, hợp ý mình thì thương, kẻ nào trái ý mình thì ghét.

Thương thì chăm lo, chìu chuộng, ôm giữ. Ghét thì hất hủi, xa lánh, đẩy ra. Khi thương trái ấu cũng tròn, khi ghét bồ hòn cũng méo. Thương thì thương cả đường đi, ghét thì ghét cả tông ti họ hàng.

Tất cả những nghiệp ân oán, oan gia đều do thương ghét mà ra, bởi vì thương là sự biểu lộ của tâm tham, và ghét là sự biểu lộ của tâm sân. Do đó thương ghét càng nhiều thì tham, sân càng tăng và đương nhiên dẫn đến đau khổ và bất an.

Khi bắt đầu biết đạo thì tập diệt trừ tánh tham và sân vì biết đó là nguyên nhân của đau khổ. Nhờ từ bỏ tánh tham, sân nên tâm trở nên bình đẳng, không thương người này ghét người kia. Nhờ tâm bình đẳng nên bớt luyến ái gia đình, vợ chồng, con cái, cha mẹ, và bớt thù ghét người dưng nước lã, kẻ thù.

Nếu tiếp tục tu hành như vậy, từ bỏ tham, sân thì tâm càng trở nên bình an, vắng lặng. Đến đây, nếu không khéo thì sẽ trở nên gỗ đá, cây khô, không còn tình người. Do đó cần phải bước qua giai đoạn kế tiếp là quay lại nhìn chúng sinh. Khi tâm được bình an, vắng lặng, nhìn lại bà con thân thuộc thì thấy mọi người đều mải mê lặn hụp trong đau khổ, trong vòng lẩn quẩn của thương ghét, và từ đó khởi lên một tình thương mà đạo Phật gọi là từ bi. Tình thương này không còn bóng dáng của tâm tham nên không có ái luyến, dính mắc. Tính chất của nó hoàn toàn khác hẳn với cái thương (có tham) của phàm phu. Đây là loại tình thương của Bồ Tát, người đã hiểu đạo và tu tập để thoát ra ngoài vòng thương ghét thường tình thế gian. Vì thế sau khi hiểu đạo thì chỉ còn tình thương. Thấy ai cũng là bà con thân thuộc của mình từ nhiều kiếp, và thấy ai cũng đáng thương hết.

Gặp gỡ trong đời một chữ duyên
Trân trọng bên nhau phút hiện tiền
Người đến, ân cần cho hết dạ
Người về, thôi vướng bận niềm riêng


Năm thứ nội tạng sợ nhất mà chúng ta thì vô tư làm

- Theo Bestie



Cơ quan nội tạng nào cũng có nỗi sợ riêng. Do đó, nếu bạn không kìm hãm và ngăn ngừa những “khắc tinh” này thì chẳng chóng mà hao mòn cơ thể, suy kiệt sức khỏe.

Cách đây 20 năm, phim Hàn Quốc bắt đầu lấy nước mắt khán giả màn ảnh nhỏ Việt bằng nội dung nhân văn và đầy cảm xúc, đặc biệt nhân vật chính lúc nào cũng chết vì ung thư. Người Việt Nam cười phim Hàn Quốc là phim ung thư, vì căn bệnh này có khá xa lạ với chúng ta lúc đó. Ai mà ngờ ngày hôm nay nước ta lại trở thành một cường quốc ung thư với những cái chết thảm kịch chẳng kém gì phim, mà lại chẳng lãng mạn như phim. Chúng ta đã làm điều đó như thế nào ? Chúng ta đã làm gì khiến nhà nhà đều có người thân bị ung thư và số lượng chết trẻ ngày càng nhiều ? Ung thư đã không còn là căn bệnh “trời kêu ai nấy dạ” nữa mà chính lối sống hàng ngày trong môi trường quá độc hại đã khiến mỗi cá nhân đều tiềm ẩn nguy cơ mắc bệnh ở mức độ cao.

Do đó để ngăn ngừa hiểm họa ung thư cũng như đột quỵ, suy thận, viêm gan, … bạn hãy lắng nghe cơ thể mình, biết được các cơ quan nội tạng thích gì và ghét gì, từ đó điều chỉnh lối sống cho lành mạnh hơn.

1. PHỔI SỢ KHÓI THUỐC

Hút thuốc lá chủ động hay thụ động đều tỉ lệ thuận với nguy cơ ung thư phổi. Ngoài ra, không khí ô nhiễm cũng là yếu tố hàng đầu gây ung thư phổi và các bệnh nặng liên quan đến đường hô hấp. Do đó, vào buổi sáng sớm lúc không khí trong lành, bạn hãy hít thở thật sâu để làm sạch phổi. Thời điểm này, bạn cũng nên mở hết cửa nhà để không khí được lưu thông. Luôn lau dọn nhà cửa sạch sẽ để tránh bụi bặm tồn đọng, đồng thời ngăn ngừa côn trùng, chuột bọ, nấm mốc sinh sôi.

2. THẬN SỢ THỊT

Ăn quá nhiều chất đạm sẽ làm tăng gánh nặng cho thận. Nhiều nghiên cứu cho thấy, để bài tiết các hợp chất nitơ độc hại do ăn nhiều thịt thì thận phải làm việc gấp ba lần so với thận của người ăn chay. Urê và axit uric là hai chất thải của chế độ ăn thịt rất độc hại đối với cơ thể. Khi chúng ta còn trẻ, thận còn khỏe thì việc thải loại các chất này còn cố được, nhưng khi đã cao tuổi, thận của chúng ta đã suy yếu thì công việc thải các chất này trở thành gánh nặng cho thận và kết quả là thận không thể thải độc hiệu quả, nên tất yếu dẫn đến bệnh tật.

3. TIM SỢ MUỐI

Bạn có biết ăn mặn sẽ gây ra huyết áp cao ? Càng ăn mặn bao nhiêu thì huyết áp càng tăng bấy nhiêu. Nếu mỗi ngày bạn ăn thêm 1g muối, huyết áp sẽ tăng thêm khoảng 2mm Hg, đồng thời khoảng cách huyết áp trên dưới giãn ra 1,7 mm Hg. Mỗi ngày, một người lớn chỉ nên ăn dưới 6g muối. Nên chọn loại muối có chứa kali clorua thay vì natri clorua. Việc này giúp giảm thiểu các ion natri, giảm nguy cơ huyết áp cao. Bên cạnh đó kali còn có tác dụng giúp giảm huyết áp.

4. GAN SỢ MỠ ĐỘNG VẬT

Đa số người thừa cân mắc bệnh gan nhiễm mỡ. Khi bạn ăn mỡ vào, gan sẽ chuyển hóa nó thành chất béo tích tụ trong nội tạng. Muốn đốt cháy lượng mỡ này thì phải tập thể dục thường xuyên. Ngược lại, gan xử lí mỡ không kịp sẽ sinh bệnh. Lâu dài hình thành xơ gan, viêm gan hay ung thư gan.

5. TÚI MẬT SỢ NHẤT THÓI QUEN NHỊN ĂN

Cơ thể liên tục tiết ra mật và lưu trữ trong túi mật để mỗi bữa ăn sẽ tự động đẩy mật ra đường ruột giúp tiêu hóa thức ăn. Do đó, nếu bạn nhịn ăn (đặc biệt là bữa sáng) hoặc ăn uống thất thường thì sẽ làm lượng dịch mật ứ đọng trong túi mật, tích tụ lâu ngày sẽ khô lại hình thành sỏi mật.

Nếu mỗi bộ phận trên cơ thể đều có miệng thì bạn nghĩ chúng sẽ nói gì ? Làm ơn bớt ăn muối, bớt ăn thịt, bớt ăn mỡ, bớt hút thuốc và chăm ăn sáng lành mạnh, uống nhiều nước, siêng vận động, siêng hít thở không khí trong lành và ngủ đủ giấc. Có như vậy thì hệ miễn dịch của bạn mới khỏe mạnh và đủ khả năng phòng chống bệnh tật.

Đừng (30)

- Marc(Thủy Nguyệt dịch)

Cuộc sống không dễ dàng, nhất là khi bạn lên kế hoạch đạt được điều gì đó có giá trị. Đừng chọn con đường đi dễ dàng. Hãy làm điều gì đó phi thường. ╰▶ ĐỪNG ĐI THEO CON ĐƯỜNG ÍT BỊ CẢN TRỞ NHẤT



Uống trà với Phật

- Thích Tánh Tuệ



Phật ở nơi đâu ? Ở mắt nhìn
Ánh nhìn bi mẫn khắp hàm linh
Muôn loài hiện hữu trong trời đất
Một dòng máu đỏ với con tim

Phật ở nơi nào ? Nơi thế gian
Giữa nghìn biến động vẫn khinh an
Nhân sinh mở mắt - thường say mộng
Phật khép làn mi - biết rõ ràng

Tìm Phật nơi nào ? Nơi cõi mê
Trăng lòng chưa rạng bởi mây che
Chỉ trong Giác niệm xoay nhìn lại
Thoáng chốc đài Liên đã cận kề

Phật ngự nơi nào ? Nơi đổi thay
Mà thương, mà hiểu vẫn đong đầy
Mở lòng phụng sự cùng nhân loại
Đâu ngờ ... Phật hiện giữa đôi tay

Ai biết tận tường lẽ sắc, không
Không còn kiếm Phật khắp Tây, Đông
Bỏ buông chấp thủ, đời vô ngã
Trọn chén trà vui với Phật lòng ...





Rủi ro và may mắn đều đã được định trước

- Tác giả: Lâm Thanh Thanh
- Dịch giả: Sơn Hà



Trên đường đi chợ sáng nay, tôi đã thấy một cụ già nằm trên đường. Một cô gái trẻ tuổi lái xe hơi tông vào ông ta trong lúc ông đang đạp xe đạp. Ông già nằm im bất động, thật là một cảnh tượng kinh hoàng. Chính tôi đã từng có vài vụ đụng xe. Tôi đã cảm ơn trời Phật đã ban ơn phước và bảo hộ tôi khỏi phải chịu sự rủi ro. Đời người thật mỏng manh, một tai nạn có thể quyết định sinh tử, nhưng người ta không nhìn thấy sự việc. Người ta cứ luôn đấu tranh vì danh lợi và phú quý trong thế gian này.

Tôi từng có một người bạn đồng nghiệp là một thanh niên trẻ tuổi thông minh có sự nghiệp rất thành đạt. Một ngày nọ, anh ta cùng vợ dẫn đứa con trai nhỏ đi mua sắm và gặp phải tai nạn xe hơi. Cặp vợ chồng đã chết trong chiếc xe bốc hỏa, để lại đứa con trai bị bệnh tim. Khi chúng tôi nghe tin, mọi người trong văn phòng đã sửng sốt và cảm thấy thật may mắn cho mình khi vẫn còn được an toàn và mạnh khỏe. Thật ra, không có gì trong thế gian này đáng để tranh cãi nhưng người ta thường hay lãng quên. Không lâu sau đó, họ sẽ quên trước đó mình đã cảm giác như thế nào và lại bắt đầu tranh cãi với nhau.

Để sống một cuộc sống hạnh phúc, người ta không do dự làm hại người khác vì lợi ích cho riêng mình. Khi họ làm hại kẻ khác, họ không biết mình đã tạo ra nghiệp lớn. Khi nghiệp báo đến, đó là lúc mà thảm họa và đau đớn bệnh tật. Những ai không hiểu hoặc không tin vào nghiệp báo là những người không thông minh. Khi người ta làm điều xấu, điều xấu lại sẽ quay trả về cho họ. Một câu ngạn ngữ: “Gieo nhân nào gặp quả đó” quả thật đúng.

Dĩ nhiên, có người sẽ nói rằng: “Ông đó là một người tốt, tại sao lại vẫn gặp phải rủi ro ?”, nhưng nếu chúng ta quay trở về thời gian vào những đời trước đây, chúng ta sẽ tìm thấy rằng rủi ro có một mối quan hệ gì đó với những đời trước của người đó. Nói cách khác, khi một người làm việc xấu, người đó sẽ đền trả những điều đó trong tương lai. Tôi muốn cho một ít lời khuyên đến những ai vẫn đang vật lộn trong thế giới con người và đang làm những hành động sai trái:

- HÃY LÀM NGƯỜI TỐT VÀ ĐỂ LẠI VÀI VẬN MAY CHO CON CHÁU

Mười điều hữu ích

- Sưu tầm



Người ta hàng ngày vẫn làm rất nhiều việc, và đều cho rằng đó là những việc làm hữu ích, sẽ tích được vô số âm đức. Tuy nhiên, để thực sự hữu ích lại không hề đơn giản, tất phải có tiêu chuẩn rõ ràng.

Lâm Tắc Từ sống ở triều đại nhà Thanh, là một nhà giáo rất nghiêm khắc. Khi còn bé ông được sống trong gia đình có gia phong chuẩn tắc, sau khi trưởng thành ông cũng tự mình làm gương để giáo huấn con cháu. Năm 50 tuổi, ông đã soạn ra “Mười vô ích”, tổng hợp những việc làm thường được người ta coi là có ích, phân loại ra để làm giới định. Nói cách khác, nếu chưa đạt một số điều kiện, thì một sự việc xem có vẻ như hữu ích, nhưng rất có thể là vô ích.

Bài “Mười vô ích” này đã được Lâm Tắc Từ lấy làm tiêu chuẩn tu dưỡng của mình, và cũng lấy nó để giáo huấn con cháu sau này.

MỘT:
“Tâm bất thiện, phong thủy tốt vô ích” - Nếu như nội tâm không lương thiện, dù có chú trọng vào phong thủy thì cũng vô dụng.

HAI:
“Bất hiếu với cha mẹ, cúng thờ Thần vô ích” - Nếu như không hiếu thuận với cha mẹ, dù cho thờ phụng thần linh cũng không có tác dụng gì.

BA:
“Anh em không hòa thuận, kết giao bằng hữu vô ích” - Nếu như anh em chung một nhà cư xử với nhau không tốt, ra bên ngoài kết giao bao nhiều bạn bè cũng chẳng ích gì.

BỐN:
“Hành vi không đúng đắn – đọc sách vô ích” - Một người lời nói và việc làm không đứng đắn, thì đọc nhiều sách hơn nữa cũng khó mà thay đổi bản thân.

NĂM:
“Tâm cao khí ngạo, học nhiều vô ích” - Nếu như một người kiêu ngạo, tự cao tự đại, luôn nghĩ mình đúng, vậy thì học nhiều cũng như không.

SÁU:
“Làm việc quái đản, thông minh vô ích” - Nếu như một người làm việc cố chấp, vô lý, như vậy dù có thông minh cũng không kết giao được với những người bạn tốt.

BẢY:
“Thời vận chưa đến, quá đòi hỏi vô ích” - Nếu như thời cơ chưa đến, thì có cưỡng cầu cũng vô dụng, vì thế nên kiên trì hoàn thiện chính mình, và thuận theo tự nhiên.

TÁM:
“Chiếm của người khác – bố thí vô ích” - Nếu như một người thông qua phương thức bất chính để thu lợi, như vậy cho dù có cầm số tiền này đi làm việc thiện cũng là vô dụng.

CHÍN:
“Không tiếc nguyên khí, y dược vô ích” - Nếu như một người không yêu quý thân thể của mình, đợi đến khi nguyên khí bị tổn thương rồi, về sau có dùng y dược nhiều bao nhiêu không làm khí lực quay trở lại như lúc còn khỏe mạnh được.

MƯỜI:
“Dâm ác tứ dục, âm đức vô ích” - Nếu như một người sống phóng túng xa xỉ, hoang dâm vô độ, cho dù có làm nhiều việc thiện, tích nhiều âm đức cũng uổng công vô ích.

Sống đạo

- Sưu tầm



Nếu bạn nhìn vào tâm mình và cảm thấy bên trong mình luôn trong sáng, thanh tịnh, bình an … là khi đó thiện pháp đang có mặt.

Nếu bạn cảm thấy buồn khổ thiêu đốt, nóng nảy hung bạo, khô cứng, hạ liệt, thì khi đó không cần phải hỏi cũng biết trong đó đang chứa đầy những điều bất thiện.

- Biết điều chỉnh tâm để sống, gọi là Sống Đạo vậy.

Đừng (29)

- Marc(Thủy Nguyệt dịch)

Thế giới thực không vinh danh những người cầu toàn, nó sẽ trao phần thưởng cho những người hoàn thành công việc. ╰▶ ĐỪNG CỐ LÀM MỌI THỨ TRỞ NÊN HOÀN HẢO



D.P.A (22)

- Nguyễn Du

Ngẫm hay muôn sự tại trời
Trời kia đã bắt làm người có thân
Bắt phong trần phải phong trần
Cho thanh cao mới được phần thanh cao
Có đâu thiên vị người nào
Chữ tài chữ mệnh dồi dào cả hai
Có tài mà cậy chi tài
Chữ tài liền với chữ tai một vần
Đã mang lấy nghiệp vào thân
Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa
Thiện căn ở tại lòng ta
Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài
Lời quê chắp nhặt dông dài
Mua vui cũng được một vài trống canh



Thương - Mầm mống của khổ đau

- Trích: “ĐƯỜNG XƯA MÂY TRẮNG”, Chương XLI, Thích Nhất Hạnh

Đường về Savatthi đối với đại đức Sariputta đã trở nên quen thuộc. Trên con đường này thầy và cư sĩ Anathapindika đã gây được nhiều niềm tin nơi dân chúng đối với Bụt và giáo đoàn của người. Lần này Bụt đi tới đâu là được dân chúng tiếp đón niềm nở tới đó. Trên tả ngạn con sông Aciravati, có nhiều khu rừng mát mẻ, nơi ấy Bụt và giáo đoàn khất sĩ có thể nghỉ ngơi mỗi tối. Đoàn người chia làm ba nhóm, nhóm của Bụt đi đầu, có thầy Sariputta hướng dẫn, nhóm thứ hai do đại đức Assaji cầm đầu, nhóm thứ ba có đại đức Moggallana chăm sóc. Các đoàn khất sĩ đi rất trang nghiêm, khi khất thực cũng như lúc đi trên đường rất dài. Dân chúng các thôn xóm ven sông thỉnh thoảng được nghe pháp thoại của Bụt hay trên một bờ sông.

Ngày tới Savatthi, Bụt và giáo đoàn được hướng dẫn về thẳng Kỳ Viên tức là tu viện Jetavana. Thấy trung tâm tu học được xây dựng và trang bị khéo léo và chu tất, Bụt nhìn Suddatta và ngỏ lời khen ngợi. Suddatta rất sung sướng. Chàng thưa với Bụt rằng đó cũng là nhờ ý kiến và công trình của đại đức Sariputta và thái tử Jeta.

Chú tiểu Rahula, năm nay đã hai mươi hai tuổi. Theo nguyên tắc chú phải thân cận với đại đức Sariputta để học hỏi với thầy, nhưng sáu tháng nay vì thầy Sariputta vắng mặt cho nên chú đã được giao lại cho đại đức Moggallana. Về tới tu viện Jetavana, chú lại được theo hầu thầy Sariputta như cũ.

Hoàng thái tử Jeta và cư sĩ Suddatta thiết kế một lễ cúng dường ngay tại tu viện mới, ngay sau ngày giáo đoàn tới Savatthi. Dân chúng quanh vùng được mời tới chiều hôm ấy để nghe Bụt thuyết pháp. Đã nghe nói tới Bụt và giáo đoàn từ nhiều tháng rồi cho nên hôm ấy dân chúng thủ đô về tu viện rất đông. Bụt đã nói về bốn sự thật và con đường tám sự hành trì chân chính. Trong số những người ngồi nghe Bụt có cả hoàng hậu Mallika, phu nhân của quốc vương Pasenadi và công chúa Vajiri. Hoàng hậu và công chúa đã tới do lời mời của thái tử Jeta. Thái tử đã có lòng hâm mộ Bụt từ ngày biết đại đức Sariputta, và chàng đã nói nhiều về Bụt với mẹ và em gái. Công chúa mới lên mười sáu.

Nghe thuyết pháp xong, hoàng hậu và công chúa có cảm tình ngay với Bụt. Cả hai người thấy tâm hồn như mở ra. Cả hai đều muốn xin làm đệ tử Bụt, nhưng chưa dám. Hoàng hậu tự nhủ là phải có sự đồng ý của vua mới có thể đến Bụt xin quy y. Hoàng hậu Mallika biết thế nào trong tương lai vua Pasenadi cũng có cảm tình với Bụt, em gái của vua hiện giờ là chánh hậu của vua Bimbisara nước Magadha, đã quy y với Bụt từ ba năm nay.

Trong số những người đến nghe Bụt thuyết pháp hôm ấy cũng có nhiều nhân vật quan trọng thuộc các giáo phái tôn giáo đang thịnh hành ở Savatthi. Họ đến vì tò mò hơn là vì tìm học. Có người nghe Bụt xong chợt thấy tâm hồn cởi mở. Có người nghe Bụt xong thì thấy người là một thế lực tranh chấp đáng ngại, nhưng ai nấy đều công nhận rằng sự xuất hiện của Bụt tại thành Savatthi này là một biến cố rất trọng đại trong lịch sử tư tưởng và tôn giáo ở vương quốc Kosala.

Hôm ấy sau khi lễ cúng dường và buổi thuyết pháp đã hoàn mãn, cư sĩ Suddatta trân trọng tới quỳ trước Bụt và bạch với người:

- Con và gia đình con cùng tất cả các bạn hữu kính dâng tu viện Jetavana này lên cho Bụt và giáo đoàn. Mong Bụt và giáo đoàn chấp nhận cho chúng con.

Bụt nói:

- Suddatta, công đức của quý vị thật to lớn. Giáo đoàn khất sĩ nhờ có cơ sở này mà có nơi tránh mưa, tránh nắng, thú hoang, rắn rết và muỗi mòng. Đây là một cơ sở tu học rất thuận lợi cho các vị khất sĩ đến từ bốn phương, trong hiện tại cũng như trong tương lai. Quý vị đã hết lòng hộ trì chánh pháp, tôi mong là quý vị sẽ giữ vững chí hướng trên con đường tu tập.

Sáng hôm sau, Bụt và giáo đoàn khất sĩ ôm bát và đi vào thành khất thực. Đại đức Sariputta đã chia các vị khất sĩ thành hai mươi đoàn khất thực, và mỗi đoàn mười lăm vị. Sự có mặt của các chiếc áo vàng trong thành phố đã khiến cho dân chúng nói nhiều tới tu viện Jetavana. Phong thái nghiêm trang, và lặng lẽ của các vị khất sĩ đã làm cho dân chúng thủ đô mến phục tăng đoàn.

Cứ mỗi bảy hôm thì lại có một buổi thuyết pháp tại tu viện Jetavana, những buổi thuyết pháp này do Bụt chủ trì. Dân chúng đến dự rất đông. Chỉ trong vòng mười hôm quốc vương Koala và vua Pasenadi đã biết đến sự có mặt của Bụt. Tuy bận rộn công việc triều chính vua cũng đã có dịp ngồi nghe các vị cận thần nói về ngôi tu viện mới và về giáo đoàn khất sĩ từ vương quốc Magadha mới tới. Trong một bữa cơm hoàng gia, vua đem chuyện giáo đoàn của Bụt ra nói, hoàng hậu Mallika cho vua biết là thái tử Jeta có đóng góp vào việc xây dựng tu viện. Vua cho đòi thái tử đến và hỏi về Bụt. Thái tử Jeta thực lòng tâu vua về những gì mình nghe thấy. Thái tử nói là nếu được vua cho phép, thái tử sẽ xin quy y làm học trò tại gia của Bụt.

Vua pasenadi không tin là một người trẻ tuổi như Bụt mà đã chứng đạt được quả vị giác ngộ và giải thoát cao tột như lời đồn đãi. Theo lời thái tử thì Bụt chỉ mới có ba mươi chín tuổi. Ba mươi chín tuổi là tuổi của vua. Vua nghĩ đức độ của Bụt làm sao cao bằng đức độ của những bậc lãnh tụ tôn giáo lớn tuổi như Purana Kassapa, Makkhali Gosala, Nigantha Nathaputta và Sanjana Belatthiputta. Lòng vua nửa tin nửa ngờ. Vua nghĩ thầm là khi nào có cơ hội vua sẽ tìm tới thăm Bụt để tìm hiểu trực tiếp con người mà cả hoàng hậu Mallika cả thái tử Jeta đều tỏ lòng cảm mến và kính phục.

Mùa mưa sắp tới, Bụt quyết định sẽ cùng đại chúng an cư tại tu viện Jetavana, đã có kinh nghiệm từ những mùa kết hạ trước tại tu viện Trúc Lâm, năm nay các thầy phụ tá cho Bụt tổ chức mùa an cư rất dễ dàng và chu đáo. Số người mới xuất gia tại Savatthi đã lên tới sáu mươi vị. Suddatta đã đem tới cho tu viện rất nhiều bạn hữu, những người này rất sốt sắng trong việc tổ chức cúng dường và bảo trợ cho những sinh hoạt tu học tại tu viện.

Một buổi chiều nọ, Bụt tiếp một người đàn ông còn trẻ nhưng mặt mũi bơ phờ. Được Bụt hỏi thăm, người này nói là đứa con trai độc nhất của ông ta mới chết. Suốt mấy ngày nay, ông ta cứ ra ngoài bãi tha ma, vừa khóc vừa kêu lên: “con ơi, bây giờ con ở đâu ?”, ông ta không thiết gì đến ăn uống và ngủ nghỉ. Bụt nói:

- Đời là như thế đó, này ông bạn, hễ có thương là có khổ.

Người đàn ông không chấp nhận lời của Bụt, ông ta phản đối:

- Thầy nói sai rồi, thương không làm cho người ta khổ, thương chỉ đem lại cho người ta hạnh phúc và niềm vui mà thôi.

Nói xong, người ấy bất mãn đứng dậy và bỏ đi, không cho Bụt có cơ hội giải thích thêm về lời người vừa nói. Ông ta đi lang thang một hồi thì gặp một toán người đang xúm nhau đánh bạc. Ông ta ngồi xuống tham dự và nhân tiện kể lại cho bọn người nghe về cuộc gặp gỡ vừa rồi với Bụt. Những người đàn ông đang cờ bạc với nhau đều đồng ý với ông ta, cho rằng lời Bụt nói là sai. “Thương làm sao mà lại đem tới sầu khổ và thất vọng cho được. Thương chỉ đem tới hạnh phúc và niềm vui mà thôi. Anh nói đúng đấy, ông sa-môn Gotama nói sai rồi”.

Câu chuyện này được truyền ra và chẳng mấy chốc đã trở nên đề tài bàn tán sôi nổi của những giáo phái ở thủ đô Savatthi. Nhiều vị lãnh tụ giáo phái cũng cho rằng Bụt có một quan niệm sai lầm về thương yêu, và rốt cuộc câu chuyện được truyền đến tai quốc vương Pasenadi. Chiều hôm ấy, trong bữa cơm gia đình, vua nói với hoàng hậu:

- Cái vị sa-môn mà người ta thường gọi là Bụt ấy có thể không phải là người giỏi.

Hoàng hậu hỏi:

- Tại sao hoàng thượng nói như vậy ? Ai đã chê sa-môn Gotama ?

- Sáng nay ta có nghe các quan trong triều bàn tán về sa-môn Gotama. Họ nói rằng theo sa-môn Gotama, càng thương nhiều thì càng lo lắng, sầu khổ và thất vọng nhiều mà thôi.

Hoàng hậu Mallika tâu vua:

- Nếu sa-môn Gotama đã nói như thế thì chắc đó là sự thật.

Vua Pasenadi không bằng lòng. Vua nói:

- Hoàng hậu đừng nên nói thế. Mình phải biết suy xét chứ. Đừng làm như một em bé hễ thầy giáo nói điều gì thì cứ cho ngay điều ấy là đúng.

Hoàng hậu im lặng không nói gì. Bà biết là vua chưa có cảm tình với Bụt. Sáng hôm sau bà nhờ một người Bà-la-môn tâm phúc là Nalijangha tới viếng Bụt và hỏi xem có thật là người đã nói rằng “thương là nguồn gốc của lo lắng, sầu khổ và thất vọng” không ? Bà dặn là nếu Bụt có nói như thế thì hãy xin Bụt giải nghĩa thêm cho rõ ràng và phải ghi nhớ hết những điều người dạy để về thuật lại cho bà.

Nalijangha tới thăm Bụt và được Bụt kể cho mấy câu chuyện chứng tỏ rằng thương là khổ. Bụt nói:

- Tại Savatthi này tôi nghe nói một người thiếu nữ vừa mất mẹ. Cô ta đau khổ quá đến phát điên, cả ngày cứ đi ngoài đường gặp ai cũng hỏi: “ông có gặp mẹ tôi đâu không, bà có thấy mẹ tôi đâu không ?”. Cũng tại Savatthi, tôi lại mới nghe nói có hai thanh niên nam nữ yêu nhau, nhưng gia đình cô lại ép gả người con gái cho một chàng trai mà cô ta không yêu, do đó mà hai người yêu nhau phải rủ nhau tự tử, nghĩ rằng chỉ có cái chết mới kết hợp họ với nhau được. Nội hai câu chuyện này cũng có thể chứng tỏ rằng thương là khổ.

Nalijangha về thuật lại những câu chuyện ấy cho hoàng hậu Mallika nghe. Một hôm nhân lúc vua Pasenadi rảnh rỗi, hoàng hậu hỏi vua:

- Bệ hạ nghĩ thế nào, công chúa Vajiri có phải là người bệ hạ thương yêu và cưng chìu nhất hay không ?

- Đúng như vậy, ta thương yêu và cưng chìu con gái ta nhất.

- Vậy nếu có gì không may xảy ra cho công chúa Vajiri thì bệ hạ có lo lắng, sầu khổ và thất vọng không ?

Vua Pasenadi giật mình. Vua thấy rằng trong cái thương, có những mầm mống của lo lắng, sầu khổ và thất vọng. Vua tự nhiên mất hết an lạc. Câu nói của Bụt chứa đựng một sự thật phũ phàng làm cho vua ngẩn ngơ. Vua nói:

- Hôm nào có dịp trẫm cũng sẽ đến thăm viếng viếng sa-môn Gotama.

Nghe vua nói như thế, hoàng hậu rất vui mừng. Bà tin rằng không được gặp Bụt thì thôi, chứ nếu được gặp Bụt thế nào vua cũng sẽ có cảm tình với Bụt.

Nghìn dặm tôi đi

- Hoang Phong



Ngày xa Mẹ
Tám phương trời, mười phương Phật
Tôi ra đi nghìn dặm
Trên lưng vác cả trăng sao

Gủi về cho Mẹ
Tôi tung cả nghìn sao lên trời
Vầng trăng giữ lại, tôi nguyện vác trên vai
Trăm tình Cha, nghìn nghĩa Mẹ, xin cõng hết trên lưng

Trăm nẻo một kiếp người
Tôi ra đi nghìn dặm
Trĩu tình Cha, oằn nghĩa Mẹ, trên đôi vai gánh nặng
Vầng trăng tôi xin đội lên đầu

Cứ thế tôi ra đi
Hun hút con đường nào vạn nẻo
Nếu có ai muốn biết tôi đi đâu
Thì chớ hỏi sự câm nín của nghìn sao

Mà hãy lắng nghe khe khẽ
Tiếng róc rách của suối chốn rừng sâu
Tiếng thì thầm của côn trùng trong cỏ dại
Tiếng rạt rào của bọt sóng ngàn khơi

Danh ngôn (110)

- Paul Vilard



Kẻ nào chỉ kỳ vọng vào vận may thì sẽ đi đến thất vọng, chỉ có làm việc mới là cội rễ của sự thành công.

Hạnh phúc luôn tồn tại quanh ta

( Theo Trí Thức Trẻ|Nhật Minh )



Ai cũng mải miết theo đuổi hạnh phúc mà quên mất rằng trên đời còn có những thứ quan trọng hơn. Cuộc sống là kịch bản tốt nhất bạn có thể viết cho chính mình, bao nhiêu trang, dài hay ngắn, vui hay buồn là do bạn quyết định mà thôi. Khi còn là một đứa trẻ, bất cứ khi nào được hỏi muốn làm gì khi lớn lên, tôi luôn trả lời: “cháu muốn trở thành người hạnh phúc nhất thế giới”.

Trong cuộc sống, hầu hết chúng ta đều theo đuổi hạnh phúc, theo cách này hay cách khác. Có người cảm thấy hạnh phúc khi họ kiếm được thật nhiều tiền và giàu có. Có người cảm thấy hạnh phúc khi họ leo lên vị trí cao hơn trong nấc thang nghề nghiệp và được xã hội trọng vọng. Có người cảm thấy hạnh phúc khi họ được sống với đam mê và thoả mãn niềm đam mê của mình. Có người cảm thấy hạnh phúc khi được sống trong tình yêu và sự lãng mạn của tình yêu.

Thế nhưng, tôi cũng gặp nhiều người thuộc nhóm giàu có nhất thế giới luôn cảm thấy trầm cảm, cô đơn và lo lắng. Tôi cũng đã đi đến những quốc gia nghèo nhất thế giới và gặp những người có cuộc sống khốn khổ nhất. Tuy nhiên, họ luôn nở nụ cười trên môi và hưởng thụ cuộc sống, dù cơm chẳng có mà ăn. Tôi đã phát hiện ra rằng hạnh phúc thực sự là không bao giờ theo đuổi hạnh phúc. Hạnh phúc luôn tồn tại quanh ta, bất chấp mọi hoàn cảnh. Do đó, thay vì tìm kiếm hạnh phúc, tôi cho rằng chúng ta nên tập trung vào thể hiện bản thân (self-actualization).


Nhu cầu thể hiện bản thân là gì ?

Theo nhà tâm lý học Abraham Maslow, về cơ bản, nhu cầu của con người được chia làm hai nhóm chính: nhu cầu cơ bản (basic needs) và nhu cầu bậc cao (meta needs). Cấu trúc của tháp nhu cầu có 5 tầng, trong đó các nhu cầu cơ bản phải được đáp ứng trước rồi mới đến các nhu cầu cao hơn.

Năm tầng trong tháp nhu cầu này bao gồm:

- Tầng thứ nhất: các nhu cầu về căn bản nhất thuộc “thể lý” (physiological) – nhu cầu về thức ăn, nước uống, nơi trú ngụ, tình dục, bài tiết, thở, nghỉ ngơi.

- Tầng thứ hai: nhu cầu an toàn (safety) – mong muốn được an toàn thân thể, việc làm, gia đình, sức khỏe, tài sản được đảm bảo.

- Tầng thứ ba: nhu cầu được giao lưu tình cảm và được trực thuộc (love/belonging) – mong muốn được trong một nhóm cộng đồng nào đó, muốn có gia đình yên ấm, bạn bè thân hữu tin cậy.

- Tầng thứ tư: nhu cầu được quý trọng, kính mến (esteem) – mong muốn được tôn trọng, yêu mến, và tin tưởng.

- Tầng thứ năm: nhu cầu về tự thể hiện bản thân (self-actualization) – mong muốn được sáng tạo, được thể hiện khả năng, thể hiện bản thân, và được công nhận trong lĩnh vực nào đó.

Chúng ta đang sống trong một xã hội bị chi phối bởi áp lực và sự cạnh tranh thông qua rất nhiều phương tiện như tivi, báo chí, phim ảnh, biển quảng cáo, internet, bạn bè và gia đình, ... Do đó, chỉ khi tự nhận thức được bản thân, bạn mới có thể kiểm soát cuộc sống, hạnh phúc và những ước mơ của mình. Những lo lắng, căng thẳng và sợ hãi sẽ chỉ biến bạn thành kẻ thất bại mà thôi.

Hãy ngừng so sánh bản thân với những người khác

Đừng bao giờ đánh giá chính bản thân mình dựa trên những gì mà người khác đang làm. Chẳng hạn, một trong những người bạn của bạn trở thành một luật sư danh tiếng và một người khác có được cuộc hôn nhân hoàn hảo bên cạnh những đứa trẻ đáng yêu. Còn bạn thì đang hoang mang không biết đi về đâu, công việc bế tắc, tình yêu dang dở. Tuy nhiên, có thể đó là thời điểm tuyệt vời để bạn tự do đi du lịch đến những vùng đất mà mình mơ ước. Đây là điều mà anh bạn luật sư hay cô bạn đang có cuộc hôn nhân hạnh phúc của bạn không bao giờ làm được. Hãy nhớ rằng, mỗi người có một con đường đi khác nhau và đừng đặt ước mơ của người khác lên vai mình.

Ngừng sử dụng mạng xã hội

Một nghiên cứu gần đây đã chỉ ra rằng chỉ có 25% người tham gia sử dụng mạng xã hội trung bình một giờ mỗi ngày. Mạng xã hội làm tăng nguy cơ trầm cảm và sự đố kỵ. Nó tạo ra áp lực gián tiếp giữa những người đồng trang lứa. Mọi người sẽ cảm thấy tự kỷ khi bạn bè thể hiện sự thành công, hay hạnh phúc, trong khi mình vẫn thất bại và không có gì trong tay.

Hãy là chính mình

Dù bạn có gặp bao nhiêu áp lực hay lo lắng đi chăng nữa, hãy nhớ rằng tất cả chỉ là nhất thời và không có gì kéo dài mãi mãi cả. Vì thế, hãy sống để theo đuổi mục đích riêng của bạn và yêu lấy chính bản thân mình.

Đôi khi bạn có thể rơi vào vùng lầy tăm tối và không nhìn thấy một chút ánh sáng hay con đường ra nào, bạn cũng đừng tuyệt vọng. Hãy chào đón và coi bóng tối như một phần tất yếu của cuộc sống, bạn sẽ thấy mình đang trưởng thành và tiến về phía trước.

Nhiều người cho rằng họ sẽ chỉ có thể hạnh phúc khi trở nên giàu có, có được một người bạn đời hoàn hảo hay thành công trong nấc thang sự nghiệp. Tuy nhiên, khi kiếm được hàng triệu USD rồi họ vẫn cảm thấy lo lắng và cô đơn bởi họ không biết cách làm cho chính bản thân mình hạnh phúc.

Sau tất cả, hãy sống hết mình cho hôm nay, biết nói cảm ơn và sẵn sàng tha thứ cho người khác. Ai cũng phải vấp ngã mới có thể trưởng thành, hãy lựa chọn điều đúng từ những cái sai và không ngừng học hỏi, phát triển bản thân mỗi ngày. Cuộc sống là kịch bản tốt nhất bạn có thể viết cho chính mình, bao nhiêu trang, dài hay ngắn, vui hay buồn là do bạn quyết định mà thôi.

Đời là huyễn mộng

- Hoàng Y Vũ



Người đời khổ đau chí thì tham sang giàu
Đời nhiều bi ai do luyến ái danh tài
Đâu biết nơi đây chỉ là nơi cõi tạm
Mình chỉ dừng chân năm tháng ngắn mà thôi

Cuộc đời hợp tan hoa nở rồi hoa tàn
Đường đời chông gai đâu mấy ai hiểu được
Đau xót cho ai luân trầm trong sanh diệt
Ngậm ngùi đau thương chẳng biết nương vào đâu

Ai ơi ... quay về cội nguồn
Quy vào Pháp Phật cùng Tăng sẽ an thân
Nương theo Chánh Pháp Phật Đà
Ngôi nhà thật sự … chỉ là Phật-Pháp-Tăng mà thôi

Học lời Như Lai biết đời là huyễn mộng
Được nhiều TUỆ TRI mới thấy có an nhàn
Hãy biến đau thương trở thành nơi TỊNH ĐỘ
Phiền não tan đi chỉ có TÂM TỪ BI

Tình ... trả nợ một đời

- Sưu tầm

Vô minh một kiếp làm người
Trả vay, vay trả, luân hồi ai hay
Nghiệp đời. Nghiệp nợ. Nghiệp duyên
Nghiệp nào cũng phải trả vay thường tình



Đừng để nuối tiếc ...

- Theo Khỏe và Đẹp



Người ta đôi khi cứ sống vội, cứ tranh giành để thỏa mãn nhu cầu trước mắt của mình mà không biết, có những điều còn quý giá hơn …

Người trẻ thường sống vội, chạy theo những thứ hào nhoáng, không thực tế. Họ vội vàng quyết định vì sợ mất đi cơ hội tốt, họ đánh liều để rồi nhận về nhiều quả đắng về sau.

Người lớn tuổi thì khác, họ đã trải qua nhiều giông bão của cuộc đời nên khi đối mặt với bất kì điều gì họ đều cẩn trọng. Đối với những khó khăn sóng gió, họ sẵn sàng đối mặt và điềm tĩnh giải quyết. Cũng ở độ tuổi đó, họ mới nhận ra những điều quý giá mà tuổi trẻ mình đã đánh mất.

THỜI GIAN MỘT ĐI KHÔNG TRỞ LẠI, SINH MỆNH CON NGƯỜI THÌ QUÁ NGẮN NGỦI, khi về già, ta nhận ra sự thật rõ ràng rằng một ngày trôi qua sẽ mãi mãi không quay trở lại, vì vậy ngay từ bây giờ, hãy sống vui vẻ mỗi ngày, để mỗi ngày trở nên ý nghĩa hơn.

THỜI GIAN VÀ TRẢI NGHIỆM SẼ LÀM LÀNH NHỮNG NỖI ĐAU, bạn cần hiểu rằng một chuyện buồn trong cuộc sống dù có đau đớn đến mức nào rồi đến một ngày nó sẽ chỉ là một phần rất nhỏ bé so với cả quá khứ của bạn và nó cũng không nghiêm trọng đến mức như bạn nghĩ bây giờ.

PHÍA SAU MỘT CUỘC ĐỜI TƯƠI ĐẸP LÀ KHÔNG ÍT NHỮNG ĐAU KHỔ, bạn là con người nên không thể hoàn hảo. Dù bị tổn thương nhưng bạn vẫn sống sót. Hãy nghĩ về một đặc ân quý giá là bạn vẫn được sống, được thở, được suy nghĩ, được tận hưởng và được theo đuổi những gì bạn yêu thích. Đôi khi có những nỗi buồn trên đường đời nhưng vẫn còn rất nhiều niềm vui. Chúng ta vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước ngay cả khi chúng ta đang tổn thương, vì chúng ta không bao giờ biết điều gì đang đợi chờ mình.

BẠN LÀ NGƯỜI QUAN TRỌNG NHẤT VỚI CHÍNH MÌNH, hạnh phúc là khi bạn cảm thấy hài lòng với bản thân mà không cần sự đồng tình từ ai đó. Bạn phải đối xử tốt với chính bản thân mình trước khi muốn có mối quan hệ tốt với những người khác. Bạn phải tự thấy bản thân mình có giá trị thì mới có thể tự tin trong mắt người khác.

HÀNH ĐỘNG CỦA MỘT NGƯỜI NÓI LÊN SỰ THẬT, trong cuộc đời mình, bạn sẽ gặp nhiều người, họ có thể nói những lời tốt đẹp nhưng cuối cùng chỉ có hành động của họ mới nói lên họ là ai. Vì thế hãy chú ý tới những gì mà người ta làm. Hành động của họ sẽ nói với bạn mọi thứ bạn cần biết.

HẠNH PHÚC HAY NIỀM VUI KHÔNG TỰ NHIÊN MÀ CÓ, không có gì nằm gọn trong lòng bàn tay, hạnh phúc sẽ không đến gõ cửa tìm bạn, niềm vui cũng không tự nhiên mà có. Hạnh phúc phải nỗ lực mới có thể đạt được, niềm vui luôn phải tìm kiếm không ngừng. Hạnh phúc và niềm vui phải dùng trái tim để cảm nhận, có cảm nhận được hay không còn phụ thuộc vào chính bản thân bạn.

TIỀN BẠC NHIỀU ĐẾN ĐÂU THÌ CHẾT CŨNG COI NHƯ HẾT, đừng quá coi trọng tiền bạc, càng không nên quá chi li tính toán, tiền chỉ như vật ngoài thân, sống có giàu sang phú quý đến đâu thì chết cũng không mang theo được. Nếu có ai đó cần sự giúp đỡ của bạn, hết lòng giúp đỡ họ cũng chính là một niềm vui, nếu dùng tiền mua được sức khỏe và niềm vui, tại sao lại không làm chứ ? Tiêu tiền giúp bạn hiểu được tiền có thể kiếm được thì cũng có thể tiêu đi, hãy dùng nó để giúp đỡ bản thân và người khác.

SỨC KHỎE MÃI MÃI LÀ CỦA BẠN, tiền bạc, con cái, quyền lực chỉ là nhất thời, vinh quang là của quá khứ, còn sức khỏe sẽ mãi là của bạn.

CHA MẸ VÀ CON CÁI HOÀN TOÀN KHÔNG GIỐNG NHAU, tình yêu của cha mẹ dành cho con cái là vô hạn, còn tình yêu của con cái dành cho bố mẹ chỉ là cái gì đó hữu hạn mà thôi:

- Con cái bị bệnh cha mẹ hết mình chăm sóc, cha mẹ bệnh con cái hỏi thăm qua loa và coi thế là đã đủ.

- Con cái tiêu tiền của cha mẹ đó là lẽ đương nhiên, cha mẹ tiêu tiền của con cái không dễ dàng như vậy.

- Nhà của cha mẹ là nhà của con cái, còn nhà của con cái thì không còn là nhà của cha mẹ nữa.

Không giống nhau chính là như vậy, hiểu rằng vì con cái làm tất cả đó không chỉ là nghĩa vụ mà đó còn là niềm vui, không cầu báo đáp, nếu mong muốn sự báo đáp của con cái thì chỉ chuốc lấy muộn phiền.

NHỮNG HY SINH CỦA NGÀY HÔM NAY SẼ ĐƯỢC ĐỀN ĐÁP VÀO NGÀY MAI, khi nói đến chuyện làm việc chăm chỉ để đạt được một ước muốn nào đó như: tốt nghiệp đại học, gây dựng sự nghiệp hay đạt được một thành tựu nào đó đòi hỏi thời gian và sự quyết tâm, tôi muốn hỏi bạn một điều: “Bạn có sẵn sàng sống một cuộc đời khác với mọi người hay không ?”

CUỘC SỐNG CỦA BẠN KHÔNG PHẢI TỪ LÚC BẠN SINH RA CHO TỚI KHI BẠN QUA ĐỜI, cuộc sống của bạn chính là ngay lúc bạn đang thở cho tới hơi thở tiếp theo. Hiện tại – ngay ở đây và ngay lúc này – chính là cuộc sống của bạn. Vì thế, hãy tận hưởng từng khoảnh khắc bằng sự tử tế và bình an, đừng sợ hãi hay hối tiếc.

LUÔN CÓ MỘT TÂM THÁI VUI VẺ, cuộc sống luôn công bằng, biết đủ thì luôn hạnh phúc, làm việc tốt, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, bồi dưỡng các sở thích của bản thân, bạn sẽ sống một cuộc sống nhiều màu sắc hơn. Dùng tâm thái bình tĩnh đối mặt với mọi điều, chỉ như vậy bạn mới luôn vui vẻ, khỏe mạnh.

ĐƠN GIẢN, BÌNH THƯỜNG MỚI LÀ THẬT, quyền cao chức trọng thì được hưởng lộc, nhưng thường dân lại chiếm số đông hơn. Số ít chưa chắc đã hạnh phúc, “số đông” vì thế không cần phải tự ti. Con người vốn không phân cao thấp sang hèn, chỉ cần phấn đấu hết mình vì sự nghiệp cũng coi như là đã có cống hiến, hơn nữa bước qua tuổi trung niên chẳng phải cũng gần về với thiên nhiên rồi sao ? Ai cũng giống nhau cả. “Thực ra làm quan cao không bằng nhiều tiền, nhiều tiền không bằng sống lâu, sống lâu không bằng vui vẻ, vui vẻ không bằng hạnh phúc.”

TÌM NIỀM VUI Ở ĐÂU ?

- Học tập: đọc sách, đọc báo, dùng máy tính, đánh đàn, đánh cờ, vẽ tranh … học cái gì tùy bạn lựa chọn, học vừa có thể thêm kiến thức, vừa có thể rèn luyện trí não.

- Vận động: bơi, khiêu vũ, tập thể dục, tùy theo sở thích, tăng cường sức khỏe cả thể chất lẫn tinh thần.

- Giải trí: hát hò, bơi lội, chỉ cần bản thân thích đều có thể chơi, kết giao thêm bạn bè.

- Kết bạn: cuộc sống về già nên phong phú hơn, chỉ có vài người bạn thì không đủ, cần có một nhóm bạn già. Bạn bè sẽ giúp cuộc sống của chúng ta thêm màu sắc, bớt cô đơn.

CÔNG THỨC ĐỂ CÓ MỘT GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC

Yêu thương + Tôn trọng nhau + Biết cách quan tâm và chia sẻ + Thấu hiểu và bao dung = Gia đình hạnh phúc

Pháp ngữ (17)

- Hòa Thượng Tuyên Hóa



Mình gặp người nào thì người ấy hẳn phải có duyên có mình. Hà tất ta phải tranh chấp, cãi vã. Thật chẳng có ý nghĩa gì.

Đừng (28)

- Marc(Thủy Nguyệt dịch)

Bạn không thể bắt đầu một chương mới trong cuộc đời nếu cứ đọc đi đọc lại chương cũ. ╰▶ ĐỪNG BẬN TÂM VỚI QUÁ KHỨ



Tình yêu và Lòng tự trọng

- Khoảnh khắc kỳ diệu



Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách lạ, có thể đoán là một người cha và một người con. Người cha bị mù, người con trai đi bên cạnh ân cần dìu cha. Cậu con trai trạc mười tám, mười chín tuổi, quần áo đơn giản, lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng từ cậu lại toát lên nét trầm tĩnh của người có học, dường như cậu vẫn đang là một học sinh.

Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi. Cậu nói to: “Cho hai bát mì bò !”. Tôi đang định viết hoá đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi và xua xua tay. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, cậu ta chỉ tay vào bảng giá treo ở trên tường, phía sau lưng tôi, khẽ bảo với tôi rằng chỉ làm một bát mì cho thịt bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành là được. Lúc đầu, tôi hơi thắc mắc, nhưng sau đó chợt hiểu ra ngay. Hoá ra, cậu ta gọi to hai bát mì thịt bò như vậy là cố tình để cho người cha nghe thấy, tôi đoán cậu không đủ tiền, nhưng lại không muốn cho cha biết. Tôi cười thông cảm với cậu.

Nhà bếp nhanh nhẹn bê lên ngay hai bát mì nóng hổi. Cậu con trai chuyển bát mì bò đến trước mặt cha, thương yêu chăm sóc: “Cha, có mì rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn thận kẻo nóng đấy ạ !”. Rồi cậu ta tự bưng bát mì nước về phía mình. Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò dẫm đưa qua đưa lại trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng thịt, vội vàng bỏ miếng thịt vào bát của người con.

“Ăn đi con, con ăn nhiều thêm một chút, ăn no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại học, sau này làm người có ích cho xã hội” - người cha nói với giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ đục vô hồn, nhưng trên khuôn mặt sạm nắng, nhăn nheo lại sáng lên nụ cười ấm áp và mãn nguyện. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên là người con trai không hề cản trở việc cha gắp thịt cho mình, anh điềm nhiên nhận miếng thịt, rồi anh lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về bát mì của cha. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dường như thịt trong bát của người cha cứ gắp lại đầy, gắp mãi không hết.

“Cái quán này thật tử tế quá, một bát mì mà biết bao nhiêu là thịt” - ông lão cảm động nói. Đứng bên cạnh họ, tôi chợt thấy tim mình thắt lại, trong bát chỉ có vài mẩu thịt tội nghiệp, quắt queo bằng móng tay, lại mỏng chẳng khác gì xác ve. Người con trai nghe vậy vội vàng tiếp lời cha: “Cha à, cha ăn mau ăn đi, bát của con đầy ắp không biết để vào đâu rồi đây này” .. “Ừ, ừ, con ăn nhanh lên, ăn mì bò là bổ dưỡng lắm đấy con ạ”.

Hành động và lời nói của hai cha con đã làm chúng tôi rất xúc động. Chẳng biết từ khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hai thực khách đặc biệt. Vừa lúc đó, cậu Trương đầu bếp bê lên một đĩa thịt bò thơm phức, bà chủ đưa mắt ra hiệu bảo cậu đặt lên bàn của hai cha con nọ. Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt nhìn một lúc, bàn này chỉ có mỗi hai cha con cậu ngồi, cậu ta vội vàng hỏi lại: “Anh để nhầm bàn rồi thì phải, chúng tôi không gọi thêm thịt bò”. Bà chủ dịu dàng bước lại chỗ họ: “Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỉ niệm ngày mở quán, đĩa thịt này là quà biếu khách hàng”.

Cậu con trai không hỏi gì thêm. Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt vào bát người cha, sau đó, bỏ phần còn thừa vào trong một cái túi nhựa. Chúng tôi âm thầm quan sát hai cha con ăn xong, tính tiền, rồi dõi mắt tiễn họ ra khỏi quán. Mãi khi cậu Trương đi thu dọn bát đĩa, chúng tôi bỗng nghe cậu kêu lên khe khẽ. Hoá ra, bát của cậu con trai đè lên mấy tờ tiền giấy xếp gọn, vừa đúng giá tiền của một đĩa thịt bò được viết trên bảng giá của cửa hàng.

Ta vẫn gặp trong cuộc đời nhiều người rất nghèo về vật chất nhưng lại giàu lòng tự trọng. Lòng tự trọng giúp ta có thêm nghị lực để ngẩng cao đầu, vượt qua khó khăn, nghịch cảnh, sống hạnh phúc vì luôn vững tin vào chính mình.

Nhà thơ người Canada, Irving Layton đã viết: “lòng tự trọng với ánh hào quang chói lọi của nó sẽ trở thành lương tri con người” ...

Danh ngôn (109)

- Tống Hoằng



Hoa không kết trái không nên trồng, bạn bè vô nghĩa chớ giao du. Tình bạn giao du của quân tử nhạt như nước, tình bạn giao du của tiểu nhân ngọt như mật.

Người không giữ chữ Tín, sao có chỗ đứng ở thế gian

- Sưu tầm



“Cuộc đời bao khúc bể dâu
Tặng nhau chữ Tín, bắc cầu phúc duyên”


Người xưa vô cùng coi trọng chữ Tín, lời một khi đã được nói ra, thì bằng mọi giá sẽ phải thực hiện. Người ngày nay cũng nói một chữ Tín, nhưng ý nghĩa thì đã sai khác ngàn dặm … Khổng Tử nói: “vô tín nhi bất lập”, ý nói rằng, người mà không giữ chữ Tín thì sao có chỗ sinh tồn, chỗ đứng trên thế gian này đây ? Cũng có người nói, chữ Tín là sinh mệnh thứ hai của con người. Câu nói này kỳ thực cũng rất có đạo lý.

Người xưa coi trọng tín nghĩa

Có một câu chuyện “Ba nghìn dặm không mất tín”, kể về hai người bạn gặp nhau vào khoảng đầu mùa xuân. Trước khi chia tay, chủ nhà hỏi người bạn của mình rằng, khi nào thì lại đến chơi. Người bạn kia hẹn vào tết Trung Thu sẽ tới để hai người cùng ngắm trăng. Đến tết Trung Thu, chủ nhà mang rượu và thức ăn ra sau hoa viên, không ăn không uống mà kiên trì ngồi chờ bạn đến. Đến lúc gần tới canh ba, người bạn kia quả nhiên đi đến, đứng ngoài cửa hoa viên hỏi:

- Hiện tại chưa qua canh ba nên vẫn tính là ngày rằm chứ ?

Chủ nhà trả lời bạn:

- Chưa qua, chưa qua, đương nhiên vẫn là rằm tháng Tám rồi. Tôi biết rõ Ngài nhất định sẽ đến, bởi vì trong trí nhớ của tôi thì Ngài chưa thất tín với tôi bao giờ. Xin mời, mau vào cùng tôi uống rượu ngắm trăng.

Chủ nhà nói xong liền chạy ra cổng mời bạn vào. Người bạn vội nói:

- Xin Ngài đừng qua đây. Vì gặp chuyện đặc biệt nên tôi không thể gặp Ngài đúng hẹn. Tôi từng nghe có người nói, con người mà trút bỏ đi thân thể rồi thì chỉ trong tíc tắc, linh hồn có thể đi ngàn dặm đường. Cho nên, vào canh hai tôi đã trút bỏ đi thân thể của mình để có thể đi ba nghìn dặm đến đây trước canh ba. Giờ tôi đã ở đây rồi, xem ra lời ấy cũng không phải hư truyền. Tôi với Ngài giờ đã là m Dương cách biệt, nhưng dù sao thì tôi cũng đã giữ được lời hứa với Ngài.

Người bạn trong câu chuyện này đã đặt chữ tín ở vị trí trọng yếu nhất, thậm chí còn cao hơn cả tính mạng của mình. Trong cuốn: “Sử ký - Quý Bố loan bố liệt truyện” có ghi chép rằng: “Đắc thiên lưỡng hoàng kim, bất như đắc quý bố nhất nặc”, (Tạm dịch: được trăm cân vàng cũng không bằng một tiếng ừ của Quý Bố). Thời Hán Sở phân tranh, Quý Bố là tùy tướng của Hạng Võ, là một người rất coi trọng chữ tín. Mỗi khi ông đã hứa hẹn với ai điều gì thì không bao giờ ông để thất hứa. Cho nên người đời xem lời hứa của Quý Bố rất có giá trị, ví là quý hơn cả trăm nén vàng vậy. Người đời sau nói: “lời hứa đáng giá ngàn vàng“, đều có ý chỉ lời hứa có giá trị vô cùng to lớn.

Ngày nay lời hứa không đáng giá một đồng. Ngay cả hợp đồng lập ra cũng có hợp đồng giả, những thứ như công văn giả, văn bằng giả, giấy chứng nhận giả, … ở khắp nơi đều có. Người xưa khi nói thường hay dùng từ “tín nghĩa”, lời một khi đã nói ra thì cả đời sẽ phải thực hiện. Ngày nay, chữ “tín nghĩa” thường được ghi thành “tín dự” (tín tâm và danh dự), chỉ khác nhau một chữ, nhưng ý nghĩa thì đã sai khác ngàn dặm. Đa số từ ấy ngày nay chỉ để thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình chứ không hề nói tới đạo nghĩa.

Nhân vật chính trong câu chuyện xưa, vì giữ lời hứa mà sẵn sàng trả giá bằng mạng sống của mình. Lời một khi nói ra thì có trời đất chứng giám, cho nên, đừng vì tùy hứng mà lỡ thất tín với người khác. Chúng ta cần phải noi gương người xưa, coi trọng chữ tín, như thế mới có thể khiến cho xã hội này trở nên tốt đẹp hơn.

“Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín” thực ra có đối ứng mật thiết với thân thể người

Trong tư tưởng “Trung dung” của mình, Khổng Tử có đưa ra sự đối ứng giữ “nhân, nghĩa, lễ, trí, tín” với thân thể con người:

- Nhân (nhân từ, nhân ái): thuộc Mộc, đối ứng với lá gan.

- Nghĩa (chính nghĩa): thuộc Kim, đối ứng với phổi.

- Lễ (lễ phép, lễ độ): thuộc Hỏa, đối ứng với tim và máu.

- Trí (trí tuệ, kiến thức): thuộc Thủy, đối ứng với thận.

- Tín (tin tưởng, chữ tín): thuộc Thổ, đối ứng tỳ (lá lách) và vị (dạ dày).

Trung y cho rằng, con người có thể sống trên đời chính là dựa vào “Tiên thiên chi bản” – Thận, hay cũng nói thận là cái gốc của sự sống và “Hậu thiên chi bản” – Tỳ vị. Nói thận là “tiên thiên chi bản” tức là không cách nào có thể dùng thuốc để bồi bổ và chữa trị mà chỉ có thể dùng tiết chế sắc dục, thủ đức tu thân để bảo dưỡng. Cho nên, thận là phải dưỡng chứ chữa trị thì chỉ vô ích.

Con người hiện đại tham dục vọng, sống buông thả phóng đãng, dùng thuốc để tu bổ thận là bỏ gốc lấy ngọn, càng tu bổ càng trầm trọng. Tỳ vị là “hậu thiên chi bản”, tất cả dinh dưỡng cần thiết của toàn thân thể đều là do tỳ vị chuyển hóa để nuôi dưỡng. Vì vậy, nếu ở phương diện dục vọng mà con người không tiết chế, háo sắc thì sẽ làm tổn thương đến “tiên thiên chi bản” – Thận. Khi thận (thuộc Thủy) đã thiếu thốn nước thì gan (thuộc Mộc) sẽ chết khô và tất cả tạng phủ trong cơ thể người sẽ bị suy kiệt.

Nếu như con người không giữ được chữ tín thì “hậu thiên chi bản” là tỳ vị tất sẽ bị tổn thương trầm trọng. Nếu như thận và dạ dày đều bị tổn thương thì tính mạng của người này cũng không thể tồn tại lâu được. Con người nếu không “tín” thì sẽ không có “nghĩa”, nói chi đến lòng biết ơn ? Khi ấy, họ sẽ đề phòng lẫn nhau, dẫn đến việc coi nhau như kẻ địch, quan hệ giữa người với người sẽ trở nên căng thẳng. Cho nên nói: “Tín là cầu nối giữa con người với con người, là nền tảng, cơ sở để con người sống chân thành với nhau”. Từ đó có thể nhìn rộng ra, nếu một quốc gia mà ở đó dâm loạn khắp nơi, không tin tưởng lẫn nhau, vô ơn vô nghĩa, đạo đức suy đồi thì thiên tai ắt sẽ không ngừng xảy đến, trăm dân lầm than. Do đó quốc gia cũng khó có thể giữ vững. Vì vậy, đề cao các giá trị “nhân, nghĩa, lễ, trí, tín” là một cách trực tiếp bảo vệ cho sinh mạng của mỗi người và mỗi một quốc gia.