V
ô

Ư
u




Loài hoa che chở nhân tâm
Đón chào Đức Phật, mẹ cầm nhánh hoa
Oai nghiêm voi trắng sáu ngà
Giấc mơ tạ thế trãi hoa sen vàng

Vô Thường bước xuống nhân gian
Ưu Đàm hoa trổ hiện thân ái tình
Sứ điệp của vạn niềm tin
Tôn vinh nhan sắc huyền linh nữ thần

Đóa Vô Ưu trổ nhọc nhằn
Chờ tay thiếu nữ họa hoằn khai hoa
Cảm linh thanh khiết an hòa
Thiện nhân dưới cội Sala ... nguyện cầu !


Cuộc sống nhìn từ ô cửa thiền|102|

- Lời kinh trong lòng bàn tay
- Vô Thường

“Loài bướm đêm khi thấy ngọn lửa, háo hức lao vào, đâu biết nơi đó sẽ thiêu cháy chúng. Con người cũng vậy, thường háo hức lao vào những nơi, đâu biết nơi đó sẽ thiêu cháy cuộc đời họ”.

Thế gian lạnh, lòng người cũng lạnh, nên ai cũng đi tìm chút hơi ấm cho mình. Có kẻ đi về biển lửa quyền lực để tìm cho mình chút hơi ấm, có người lại đi tìm hơi ấm trong những điều phù hoa khói lửa chốn nhân gian, có kẻ đi tìm hơi ấm trong đôi mắt - trong đôi tay của người khác, có người lại quay về nhen nhóm từ bi trong tâm mình cho nhiều thêm lên và tìm hơi ấm ở đó.

Ai trong chúng ta cũng đang dốc lòng theo đuổi một ngọn lửa, và ngày mai, nó có thể sưởi ấm hoặc thiêu cháy chúng ta.

Danh vọng quyền lực cũng mang đến cho người đời hơi ấm, mang đến cho người đời hạnh phúc, hạnh phúc chốn nhân gian chứa trong đó đầy hệ lụy, biết bao nhiêu người chỉ vì chút hơi ấm mà đi vào biển lửa.

Có kẻ, bỏ cả nửa đời người để theo đuổi những điều phù phiếm, rồi một ngày tự hỏi mình đang đứng đây với những thứ ấy để làm gì ?

Muốn vui trong một chốc, thì đuổi theo những điều phù hoa khói lửa. Muốn vui trong một đời thì đuổi theo tâm từ bi của mình. Từ bi cũng là ngọn lửa, nhưng là ngọn lửa duy nhất trên thế gian mà con người có thể cầm trên tay mà không bao giờ bị bỏng.

Người an.



Đời người chỉ sống có một lần, đau đớn cứ từ bỏ, mệt mỏi hãy nghỉ ngơi

(Sưu tầm)



Trong cuộc sống này, ai cũng mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với mình. Khi gặp phải những khó khăn, bất hạnh, mấy ai có thể mỉm cười mà chấp nhận, mấy ai có thể bản lĩnh vượt qua. Nhưng suy cho cùng thì đời người vẫn phải tự dựa vào chính mình, lúc cô đơn không có người ở bên thì ta vẫn phải cố gắng mà vượt qua. Lúc bất lực ta cũng phải kiên cường. Đâu phải ai cũng đủ rảnh rỗi để đến bên ta, quan tâm ta từng li từng chút một. Đã trưởng thành thì phải tự chịu trách nhiệm với cuộc đời mình. Phải tự đưa ra được những quyết định đến vận mệnh của chính mình.

Hãy cứ dùng nụ cười tỏa sáng để tự thuyết phục rằng mọi thứ vẫn đang rất ổn. Con đường nhân sinh này, dù khó khăn, gập ghềnh đến mấy thì cũng phải cố gắng vượt qua mà thôi. Dù hôm nay trời có âm u, đen tối, thì rồi ngày mai cũng sẽ nắng trong veo mà thôi. Chỉ có bạn mới nắm được số phận của mình, phương hướng cuộc đời là do chính bạn nắm giữ, nếu như mệt mỏi quá, muốn nghỉ ngơi thì hãy cứ nghỉ ngơi, đừng cố làm gì để bản thân mệt mỏi.

Làm người ai mà chẳng có lúc mệt, có lúc chán nản và oán trách số phận. Nhưng hãy cứ tin rằng rồi mọi thứ sẽ lại tốt đẹp mà thôi. Đừng ép buộc bản thân, đừng quá khắc chế chính mình, đôi khi cứ phải phóng túng khóc một trận thật to, rồi tự lau khô nước mắt và đối mặt với tất cả.

Nhân sinh đơn giản chính là như vậy, khi mệt mỏi thì học cách nghỉ ngơi, đau đớn thì học cách buông bỏ, khổ não thì học được cách thương lấy chính mình. Có những thứ mất đi đừng vội tiếc, đừng vội hận, bởi vì sớm muộn gì cũng sẽ ly khai. Có được đấy, thì nhất định phải trân quý, biết yêu thương, cả đời không rời xa hay buông bỏ. Cuộc sống này vốn ngắn ngủi nhưng khổ đau quá nhiều, còn sống là còn hạnh phúc, dù như thế nào đi chăng nữa cùng đừng làm những chuyện có lỗi với bản thân mình.