Vô thường

- Dzạ Lữ Kiều

Ta đi nhặt
nụ vô thường

Từ trong tâm thức
bên đường đánh rơi

Đời là cơn sóng
biển khơi

Lớn - Ròng
tan - hợp
theo hồi triều dâng

Nỗi niềm
lặng những bước chân

Ngày dài, tháng rộng
bao lần đục - trong

Cõi nhân gian
sóng trong lòng

Nhiều khi núi lở
đá mòn …
biết đâu !

Hãy tĩnh giác
trí tuệ sâu

Để đừng dính mắc
nếp đau … vô thường !



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét